Tối nay vừa đàm thoại với Ngũ Cô bên VN, trên YM. Bà cô tôi dạo này quá tân tiến; ngược lại dạo này tôi tụt hậu, lâu rồi không chát-chít gì nữa. Chắc cũng hơn hai năm rồi không nói chuyện, nên bà kể chuyện tràn lan đại hải. Được bà bỗ sung cho mấy chi tiết:
Tôi nhắc chuyện sợ ma, bà vở lẽ, bảo: ờ, tao tưởng hồi đó mầy thương tao, sợ tao ngồi may một mình buồn nên chưa chịu đi ngủ. Té ra là mầy sợ ma hả?
Về chuyện của Ông cố tử thương do phụ thân tôi kể, bà đính chính rằng, đấy là Ông Ngoại của Bà Nội tôi, tức là Ông Cố của Ba tôi và là Ông Sơ của tôi. Lần đó Ông bị bắn bị thương thôi, chứ không đến nổi tử vong.
Được biết, bà cũng đã thâu âm một loại bài hát--thì ra là gia đình có máu nghệ sĩ . Tôi đã bảo Vĩnh Ân đăng lên đây:
Recent Comments