CDK Chiều hôm qua do cao hứng (cũng có thể nói là do lương tâm gợi nhắc), đi làm về nhà, rửa mặt lau mồ hồi xong thì liền lôi lò nướng thịt (
barbecue) ra, nướng một mớ đùi gà, sường heo, và bắp.
Xong, lấy điện thoại gọi cho cô em:
- Hello?
- Hey, come down for some BBQ.
- Can my friend come?
- Sure
- My car's making weird noises
- Come down, I'll take a look at it for you.
- Alright, we'll be there.
Một giờ sau, hai cô nàng đến. Mấy anh em cùng thịt một chầu xong, tôi ra mở đầu xe xem, thấy nhớt trợ lực tay lái (power steering fluid) hơi bị cạn, bèn móc điện thoại, định gọi nhắn tin cho phụ thân tôi sáng mai xem lại. Hì hì....tôi đâu phải là thợ sửa xe đâu mà mò. Vả lại, giờ đó Canadian Tire cũng đã đóng cửa, muốn chạy mua nhớt về châm cũng không được. Phụ thân tôi làm đêm, máy không có hệ thống nhắn tin. Thường thì khi ra về thì ông gọi lại. Nhưng lần này, đến giờ ông nghỉ việc mà không thấy ông gọi lại.
Sáng nay gọi lại cô em, hỏi có báo cho phụ thân không. Cô nàng trả lời, không, đã đem xe thẳng đến tiệm. Thì ra bộ thắng bị mòn, phải thay, tốn $100 một bên.
Cô bé này có tính tự lập. Chẳng uổng công phụ thân thương nó nhất.
Nhớ tôi lúc xưa ở độ tuổi đôi mươi như nó, việc nhỏ gì cũng vẫn còn nhờ phụ thân làm. Thậm chí đi khám bệnh ông cũng phải đi theo. Ông sợ tôi nói tiếng Việt không rành--mà hồi đó đúng là nói không rành thật. Đến nỗi cha tôi buộc phải phán cho một câu: Mầy điệu này mà ra ngoài đời, không biết làm sao mầy sống nổi.
Recent Comments