ThanhHai
Tôi đọc những Dòng Thời Gian của chị Phương Chi trên
Thời Báo số 1228 (Thứ Bảy 05-11-2005) mà phát xúc động không kềm được dòng lệ. Không biết tôi khóc cho chị, hay khóc cho tôi, hay khóc cho cả nòi giống Con Rồng Cháu Tiên của chúng ta sao cứ mãi chịu khổ cùng cực.
Có một lần đi công tác với sếp tôi bên Mỹ, tôi tình cờ kể lại cuộc hành trình năm nào của tôi cho ông ta nghe. Nghe xong, ông nhìn tôi với cặp mắt không biết do thán phục hay kinh dị. Ông cho là câu chuyện của tôi quá ly kỳ. Từ đấy mổi khi đi công tác với ông ở đâu, hể khách hàng có ý hỏi thăm nguồn gốc của tồi là sếp bắt tôi thuật lại câu chuyện cho người khách nghe, rồi hai người cùng trầm trồ.
Từ đó tôi nhận ra, những người dân ở đất Tây Phương này họ đã quá quen (quen đến độ xem thường) cuộc sống bình an, sung sướng, hưởng thụ. Những mối lo ngại hằng ngày của họ là làm thế nào để giảm cân, bớt mập. Họ đâu biết rằng ở một góc trời khác trên quả địa cầu có những người dân cũng bằng máu, bằng thịt giống như họ, đang có những mối lo ngại rất tầm thường là thế nào để có miếng cơm cho đỡ đói, miếng áo cho đỡ rét, hầu sống thêm được một ngày. Chắc người dân Việt mình là một trong những dân tộc đặc biệt được Chúa ân sủng giao cho trách nhiệm gánh lấy những gian nan, cùng cực trên thế gian. Để từ đó những tấm gương hy sinh của những người cha, gương chịu đựng của người mẹ Việt Nam, gương chung thủy của những người vợ, và gương đảm đan của những người chị như chị Phương Chi đây, được viết lên cho cả thế giới được chứng kiến và noi theo.
Những mẩu chuyện như dòng nhật ký của chị Phương Chi, nếu được phổ biến bằng Anh ngữ thì chắc sẽ được nhiều người hưởng ứng.
Tin chắc những người Việt chúng ta đang sống nơi hải ngoại nói riêng, và cả nhân loại nói chung, người nào cũng có một hành trình đầy gian nan và khổ cực trong đời. Đấy là đặt ân do Chúa thương ban riêng cho từng người chúng ta trong hành trình cuộc sống. Chúa lấy khổ cực để thử lòng chúng ta. Người chịu khổ cực không nỗi thì sa ngã. Còn người kiên tâm chịu đựng, vượt qua được khổ cực thì được Chúa ban thưởng, không những chỉ đợi ở đời sau, mà ngay chính ở đời này! Người sa ngã thì lại đứng dậy mà gượng đi tiếp, mặc dầu khổ cùng cực, dường như không thể qua được, nhưng biết rằng Chúa sẽ không thử thách họ vượt quá khả năng chịu đựng của họ.
Recent Comments