Entries tagged as gò công
Tuesday, June 16. 2009
CDK Sáng nay vừa thức dậy thì thấy tin khẩn của biểu muội và cả ngũ cô: Thất thẩm "đã mất vào sáng 16/6 vì đột quỵ do bệnh tim". Lật đật gọi ngay về Gò Công hỏi thăm thất thúc và để chia buồn, được biết thím bị trở chứng hôm Thứ Bảy, được đưa vào bệnh viện mấy hôm thì mất. Thật bất ngờ! Hồi năm 2005 khi tôi về thăm quê, gặp mặt thím lần đầu, nhận thấy thím là người nhiều cảm tình, rất dễ mến. Cuộc đời mong manh thật! Nay còn hơi thở đó; mai sẽ ra sao, thế nhân nào ai biết được.
Tội nghiệp cho cu Lợi, và bé Tâm (hình bên dưới), từ nay sẽ thiếu Mẹ:
(Hình chụp năm 2005, lúc mấy anh em cùng đi tảo mộ Ông Nội tôi)
Sunday, January 25. 2009
CDK Tối nay,
Ba cha con,
Một chai rượu đỏ, 4L,
Vài món mồi nhậu đơn sơ,
Hơn 5 tiếng đồng hồ sau:
Mẫu thân tôi do đi hát văn nghệ về mệt, đã đi nghỉ trước.
Sau khi gọi điện chúc tết với bà cô bên VN, và rồi, bà cô dạy lớp 5 của tôi dưới Gò Công, phụ thân tôi đã ra về--mặc cho hai thằng con đã van nài ông ngủ lại qua đêm--tôi đưa nhị đệ tôi loạng choạng bò lên lầu nghỉ (có ghi hình cảnh tượng say mèm này, nhưng không tiện đăng lên)--say xỉn ngoài mức tưởng tượng, tôi quay lại bàn nhậu, một mình nhâm nhi cho cạn đĩa mồi và ly rượu dở lở, xong lên lầu ghi lại mấy dòng, rồi cũng đi ngủ nốt.
Tuesday, October 7. 2008
CDK Mấy tuần trước, phụ thân và nhị đệ tôi xuống làm giỗ cho Ông tôi. Ngồi kể chuyện đời xưa về thời Ông Nội và Ông Cố tôi. Tôi thì nhớ Bà Nội có kể, thời xưa loạn lạc, đạo tặc lan tràn. Nhà Ông Cố tôi ban đêm bị ăn trộm liên miên. Chủ nhà vác tầm vong rượt ăn trộm chạy rầm rầm. Mấy cậu ăn trộm thì trần truồng như nhộng trong bóng đêm, bôi bùn khắp thân thể để khi có bị chủ nhà víu được trong đêm tối thì thân hình trơn tru sẽ tạo thuận lợi cho việc đào tẩu. Phụ thân tôi kể thêm, rằng có lần Ông Cố tôi vác tầm vong rượt bọn ăn trộm, bị chúng dùng súng đạn chì bắn trả lại, khiến Ông Cố tôi tử thương.
Câu chuyện thời xưa ở trên gợi nhớ chuyện đạo tặc của thời nay. Thay vì ăn cắp đồ thì người ta ăn cắp văn. Bên blog Khoa Học Máy Tính, thấy bác Hưng lại phải phàn nàn vì có ai đó bên VN ăn cắp bài viết của bác ta. Hồi tháng 7 vừa rồi, tôi tình cờ phát giác ra bài viết này trên Wikipedia Tiếng Việt, hầu như là hoàn toàn sao chép từ chương 4 của tác phẩm "công giáo: huyền thoại và tội ác" của Charlie Nguyễn. Wikipedia Việt Ngữ cần có nhiều cố gắng nữa để đạt được trình độ chất lượng của phiên bản Anh ngữ (cho dù bên Anh ngữ cũng có khuyết điểm).
Sunday, September 28. 2008
CDK Ngày giỗ Ông Nội tôi nhằm ngày 27-08 AL, tức là hôm Thứ Sáu vừa qua. Do lu bu nên đã chễnh mảng, không đọc kinh đúng ngày cho ông. Thật có lỗi.
Ông tôi quê ở Gò Công, làm nghề thầy giáo trung học tại đấy một thời gian. Sau đó vì việc xin dạy tại trường công lập Nguyễn Đình Chiểu ở Mỹ Tho, nên đã dời gia đình lên Mỹ Tho sinh sống. Trong khi đó, ông còn xin dạy thêm ở Hòa Đồng, Chợ Gạo, hằng ngày đạp xe đạp hơn mười mấy cây số để đi dạy. Hè vừa rồi tôi cũng đạp 15 cây số để đi làm mỗi ngày. Vậy là hai ông cháu coi như có chút điểm tương đồng.
Hồi nhỏ tôi ít gần gũi với ông (tôi quấn quýt bên Bà Nội tôi nhiều hơn). Nhưng cũng có vài kỷ niệm khó quên. Nhớ năm '76, '77 gì đó, khi tản cư từ Sài Gòn về Gò Công, từ huyện về ấp Thanh Nhung, mấy thúc thúc cùng mẫu thân và nhị đệ tôi đã rẽ ra, đi xe bò về trước theo ngã Tân Tăng Hòa, còn hai ông cháu từ từ tản bộ về qua ngõ Tân Cương, đi hai bên đồng lúa xanh bát ngát, phơ phất theo từng đợt gió. Thỉnh thoảng trên đường, gặp lại bà con đã từ lâu không gặp, ông dừng lại nói chuyện. Họ hỏi:
- ủa, con của đứa nào đây anh?
- con của thằng N. đó anh.
- chà, hai ông cháu, một già một trẻ, vừa đi vừa tâm sự như hai người bạn vậy nha.
...
Dường như giây phút đồng hành với ông lúc đó là lúc tôi gần ông tôi nhất.
Sau khi đã ổn định ở dưới quê, tôi vào học lớp một. Một hôm ngồi treo vắt võng trên nhánh cây chùm ruột trước nhà, lớn tiếng đọc lào lào bài tập đọc, không nhớ nguyên bài thế nào, chỉ nhớ cuối bài có câu mà tôi dõng dạc đọc là "cho em không lớn". Ông tôi ngồi ở dưới nghe được, bèn lên tiếng sửa là "cho em khôn lớn". Tôi không chịu nghe theo. Thế là hai ông cháu cãi nhau. Sau cùng, ông mệt quá, thốt lên, "Đồ ngu!" Thằng khỉ nhị đệ của tôi ở dưới đất nghe vậy, cũng hòa theo, "hì hì hì ... anh hai nhu! hì hì".
Ông mất năm '80. Còn nhớ đêm đó, nửa đêm chợt tỉnh giấc, thấy mình đang nằm trên nhà bác Ba Giáo ở cùng xóm (Bác Ba là con trai của Ông Sáu, anh ruột của Bà Nội tôi). Hỏi tại sao tôi lại ở đây thì không ai chịu nói. Tôi nằng nặc đòi về vì không muốn ngủ xa Bà Nội. Mãi lâu mấy anh mới đưa tôi về nhà. Bà nhìn tôi mếu máo, "Ông Nội mất rồi con". Tôi ngơ ngác không biết nói gì, cũng không xúc động gì--tuổi thơ chừng ấy làm gì biết ý thức về sinh tử. Thì ra chú tôi đã đưa tôi lên ngủ nhờ bên nhà Bác Ba để gia đình tiện lo tang sự.
Sau đó, đi "thăm nuôi" phụ thân tôi ở Tây Ninh. Trên đường đi bộ mấy cây số từ trạm xe vào trại cải tạo, chung quanh cảnh hùng vĩ của Núi Điện Bà, Bà tôi đã căn dặn nhiều lần: "Ba con có hỏi thì hãy nói Ông Nội vẫn khỏe. Đừng cho Ba con biết Ông mất, kẻo Ba buồn." Tôi răm rắp, vâng vâng, dạ dạ. Đến hồi gặp Ba tôi, Bà Nội đi rửa mặt, còn tôi vô tư ngồi chơi trong lòng Ba. Chợt Ba hỏi "Ông Nội khỏe không con?" Tự nhiên tôi mếu méo, lời thốt ra vô tư như không cầm được, "Ông Nội mất rồi!" Nói xong thì òa khóc lên ngon lành. Phụ thân tôi, trong nỗi đau với tin bất ngờ mất cha, lại phải vội dỗ giành, an ủi đứa con ngỗ nghịch đang ngồi gọn trong lòng ông.
Sớm mai dậy sẽ đọc kinh cầu nguyện cho Ông tôi.
Tuesday, September 2. 2008
CDK Đêm qua hiếm mơ về cô bạn xưa. Hai đứa đang chung sống dưới quê Gò Công. Một hôm tôi đi công tác ở Sàigòn về thì thấy anh chàng hàng xóm ở xóm trên--người tình xưa của cô nàng--xuống chơi, thấy cô ta đang ân cần chăm sóc cho anh chàng. Tôi liền giở thái độ hằn học, đoạn tuyệt với cô nàng ngay từ đấy.
Thức giấc, ngẫm lại, thấy tội nghiệp cho cô nàng, dù gì cũng không đáng bị đối xử như thế bởi một thằng ghen tuông bóng gió. Thật, trong giấc mơ dường như tôi hay hành động theo bản năng (instinct) và thiếu sự kiểm soát của lý trí (reason), bởi ngoài đời có lẽ tôi sẽ xử sự khác. Nhớ có lần tình cờ rón rén đến sau cửa phòng, định "hù" cô nàng một cái, nhưng rồi nghe cô ta đang cười nói trên điện thoại với một anh chàng nào, tôi bèn rón rén rút lui về phòng mình. Lại có lần muội muội tôi gọi báo, rằng tình cờ thấy cô ta đang cặp kè với một anh nào trong Yorkdale, tôi cũng bảo em tôi, cứ để họ tự nhiên, đừng đá động đến họ. Về nhà, tôi cũng đã không hề nhắc đến chuyện ấy với cô ta.
Thursday, August 28. 2008
CDK ...sau hai tháng đi xe đạp:
bị nắng ăn. Cool!
Hai vệt trắng là vết tích của hai sợi dây của miếng mướp bọc cùi chỏ.
Hôm nay chạy ngang cầu Humber trên đường Queensway, cao hứng ngừng lại chụp một tấm:
Những cảnh như thế này thường làm cho tôi nhớ quê xưa. Dĩ nhiên "quê xưa" bây giờ chỉ còn--và sẽ mãi--tồn tại trong ký ức tôi, bởi cảnh tượng ngoài đời giờ đã thay đổi đi nhiều.
Wednesday, August 20. 2008
CDK Tuần rồi, nhị đệ được nghỉ phép nên hôm Thứ Năm nó xuống Toronto chơi, thăm mẫu thân và bé cháu gái con của tam đệ mới sanh. Tối ngồi ăn tối, nói chuyện đời xưa, tự nhiên dẫn đến chuyện sợ ma. Mẹ tôi kể rằng hồi nhỏ giữa tôi và nhị đệ thì nó là thằng sợ ma hơn. Tôi thì lại nhớ khác. Tôi nhớ lúc xưa ở với Ngũ Cô, được bà tặng danh hiệu "nhát như thỏ đế". Nhà chỉ có 3 cô cháu, mỗi tối bà may đồ (sau '75 cô tôi làm thợ may) thì hai đứa tôi ngồi bên cạnh bà chơi. Tới khuya vẫn chưa xong, nên bà bảo hai đứa đi ngủ trước. Thằng em tôi--nhỏ hơn tôi hai tuổi--nó lọt tọt vào buồng trong, ngủ liền, không chần chờ. Còn tôi do sợ ma quá nên không chịu đi.
Từ giường ngủ của chúng tôi có thể nhìn thẳng ra nhà sau, thông ra vườn sau, một màn đêm tối om. Bóng tối có thể tạo nên nhiều thứ quái dị đối với cái óc tưởng tượng. Lại đang nghe tuồng cải lương "Thái Hậu Dương Vân Nga" (vừa sau khi hay tin nghệ sĩ Thanh Nga bị ám sát), nghe có chút rùng rợn, nên tôi ứ dám đi ngủ một mình, bèn giả đò làm như chưa buồn ngủ, cố hỏi cô tôi hết điều này đến điều nọ để cô tôi thấy là mình còn tỉnh lắm. Hỏi một hồi thì tôi gật gù, ngủ gục, giật mình lại thì tiếp tục giả đò làm tỉnh, nói chuyện tiếp. Được một hồi thì cô tôi chịu thua, bèn dẹp đồ, cùng tôi đi ngủ.
Lại nhớ lúc ở dưới quê, vừa sau khi Nội Tổ (Ông Nội) của tôi mới qua đời, mấy chú đi làm ruộng về khuya, một mình tôi ở nhà, đốt đèn dầu, đơm cơm lên bàn thờ, đốt nhang cúng xong thì leo lên giường trùm mền...trốn. Có hôm sợ quá kham không nổi thì vắt giò lên cổ chạy cống lên nhà Bác Ba Giáo chơi, chờ Thất Thúc đi ruộng về. Trong khi đó, ở nhà, con mèo hàng xóm nó leo lên bàn thờ tha hồ đớp đồ cúng.
Àhh...mình thật hư hỏng.
Tuesday, August 12. 2008
CDK Mục đích của tôi khi đi làm bằng xe đạp là:
- tiết kiệm xăng,
- tập thể dục,
- gợi sự thích thú, thưởng ngoạn--đấy là cây xanh, gió mát, và không khí trong lành của mùa hè, chứ còn mỹ nhân thì dạo này không còn đi tuyến đường cạnh bờ hồ như lúc trước nữa cho nên không còn dịp ngắm phái đẹp.
Mãi tới hôm nay tôi mới đạt tới cảnh giới thứ 3, đạp thích thú, hăng say không thấy mệt, và kết quả cụ thể: vượt kỷ lục 45' của mình hồi tháng sáu, hôm nay đến công ty trong vòng 40 phút. Có lẽ sự thích thú nó đi đôi với năng suất. Cũng có lẽ sau một tháng đạp xe đạp, sức khỏe đã có phần khắm khá hơn trước kia. Để xem sẽ duy trì được mức độ này được bao lâu.
Nhắc đến thưởng ngoạn, mỗi lần đạp về ngang con sông Humber, mùi bùn sình từ dưới sông ngát lên, làm tôi nhớ quê Gò Công của tôi quá. Nhớ lúc xưa đi tắm sông với mấy đứa trẻ cùng xóm. Nhớ những lần đi kéo cá cơm, kéo tép cùng với Bà Nội tôi. Nhớ cả những lần tôi ương ngạnh, bướng bĩnh, tự bỏ về, mặc cho Bà tôi kéo một mình (lúc đó tôi chắc khoảng 8-9 tuổi). Xin lỗi Nội!
Tuesday, August 7. 2007
ThanhHai Cuối tuần qua, nhân lễ Công Nhân (Civic Day), tọt lên Queo ( Guelph) thăm thằng em. Trên Xa Lộ 401, chớp được tấm ảnh hy hữu này: chiếc phi cơ hành khách, sắp sửa đáp xuống phi trường Pearson, Toronto, vừa ào qua trước đầu xe tôi.
Cùng gia đình cậu em ra Riverside Park nướng thịt ăn. Xong thì đi dạo dọc dòng sông Speed (sông này chảy dài ra Đại Hồ Ontario), gợi nhớ trong tôi dòng sông năm nào phía sau nhà dưới Gò Công, bèn chớp thêm vài tấm lưu niệm. Nhìn giống, giống lắm!
Con sông sau nhà tôi giờ đã bị lấp.
Defined tags for this entry: gò công
Thursday, March 23. 2006
ThanhHai Đang ngồi chờ quá trình tự xây dựng thi hành xong để kiểm tra, tôi đảo lên mạng trượt chơi tí, "siêu tầm" ra được cái mạng này về Gò Công . Hihi...Xin phép các bác quản trị mạng cho tôi bắt nối ké tấm ảnh này nhé! Có dịp sẽ ghé thăm pho-rum của các bạn nhiều hơn.
Quê tôi đó. Lúc xưa ở quê nhà, phía sau nhà tôi cũng có cái sông y như vậy.
Hồi còn bé, tôi với Bà Nội tôi, mỗi tối hai bà cháu đã từng ngâm mình, nước lên đến ngực, đi kéo cá cơm và kéo tép bên mép sông. Thuở ấy tôi thường sống với bà, nên cảm giác gần gủi như một người Mẹ hơn là một người bà. Những lúc thấy tôi bị chú út tôi ghẹo khóc, bà liền rầy chú, bảo "mầy đừng có ăn hiếp em". Nội cưng tôi lắm. Cháu đích tôn mà. Tiếc thay, nay đã bị truất phế rồi.
Giờ nhìn lại ảnh này, bao kỷ niệm tiềm tàng và sao lãng trong ký ức chợt ập về, làm tôi nhớ Nội tôi quá. Nội ơi! Bao nhiêu năm nay vắng bóng Nội, cháu bơ vơ, lẻ loi một mình, nên bị người đời ăn hiếp quá Nội ơi! Nội mau về bênh vực cho cháu đi ... huhuhu. Xin Chúa dủ thương ban hồng ân đến với những người thân yêu của con. Amen.
|
Recent Comments