Không biết tỉnh bang Ontario đã có lệnh cấm giăng dây phơi quần áo ngoài trời tự bao giờ nhỉ. Và không biết đã có ai bị phạt vì phạm luật quái gỡ này chưa.
Lạy Chúa! Ngài thật cao cả, đáng được tôn vinh; quyền lực Ngài cao cả, và trí khôn Ngài vô hạn. Làm sao con người có thể tôn vinh Ngài cho hết; con người, một hạt bụi trong các tạo vật của Ngài; con người của sanh lão bệnh tử, chứng nhân của tội lỗi do chính hắn làm ra, chứng nhân cho sự nhịn nhục của Ngài đối với kẻ kiêu căng. Nhưng con người, hạt bụi nhỏ bé trong công trình tạo hóa của Ngài, muốn được tôn vinh Ngài. Ngài đánh thức hắn để hắn vui sướng tôn vinh Ngài; bởi Ngài đã tạo nên hắn cho chính Ngài, và tim hắn sẽ không nghỉ, cho đến khi hắn an nghỉ trong Ngài.
Xin ban ơn cho con, hỡi Chúa con, để con biết và hiểu được việc nào phải làm trước: kêu cầu Ngài, hay tôn vinh Ngài? Và, rồi, cũng để nên biết việc nào trước: biết Ngài hay kêu cầu Ngài? Vì, nếu người ta không biết Ngài, thì sao họ kêu cầu Ngài được đây? Bởi nếu không biết Ngài, họ có thể gọi nhầm Ngài bằng ai khác. Hoặc, phải chăng, họ kêu Ngài để được biết Ngài? Nhưng "làm sao kêu được, Đấng mà họ không hề tin? Hay, nói khác hơn, làm sao họ tin được nếu không có người chỉ điểm cho họ?"1 "Và kẻ tìm kiếm Chúa sẽ tôn vinh Ngài"2: bởi "ai tìm thì sẽ thấy"3, và ai thấy Ngài thì sẽ tôn vinh Ngài. Xin cho con được tìm kiếm Ngài, hỡi Chúa của con, bằng cách gọi tên Ngài; và con sẽ gọi Ngài bằng niềm tin; bởi chúng con đã được rao giảng về Ngài. Đức tin của con gọi đến Chúa, lạy Chúa con, đức tin mà Ngài đã cho con, vì bởi nó mà Ngài đã linh cảm cho con, qua sự Giáng Sinh của Con Ngài, và qua sự rao giảng bởi vị Thầy Giảng4 của Ngài.
Hôm nay tình cờ gặp lại câu này quanh quẩn trên mạng, gây ngứa ngáy đôi chút:
Điên là khi người ta lập đi lập lại một việc gì và cầu mong đạt được kết quả khác.
(Insanity is doing the same thing over and over again, and expecting a different results.).
Có thể tôi cho rằng vấn đề không phải là phương thức của tôi, mà là do sự ảnh hưởng của nhiều yếu tố khác nhau (có thể ngoài sự kiểm soát của người làm thí nghiệm). Tôi không kiểm soát được bởi tôi biết nó thiên biến vạn hóa. Và rồi chắc cũng sẽ có lần, những yếu tố lý tưởng ấy sẽ hội đủ, và cuộc thí nghiệm sẽ thành công.
Ai gọi nó là điên khùng (insanity); Tôi gọi nó là niềm tin (faith).
Xem chừng niềm tin kiểu này gần giống như cuồng tín (fanatic, delusional). Nhưng không đâu; hai cái khác biệt nhau xa lắm. Cả hai đều giống ở điểm là họ nghĩ lần này sẽ khác. Điểm khác biệt là ở chỗ đúng/sai: kẻ đặt sai niềm tin sẽ mãi thất bại và người có niềm tin đích thật sẽ có ngày thành công? Bởi thế cho nên có lẽ cách duy nhất để kiểm chứng, phân biệt được giữa hai là: sự thử thách của thời gian.
Chương trình CBC News: In Depth có bài sưu tầm về sự vượt trội của đồng đô Canada trong mấy tháng qua. Xin trích một phần:
Những lý do cho sức mạnh của đồng đô Canada đã từng được nêu ra trong nhiều năm qua. Giá cả của các mặt hàng xuất khẩu--xăng dầu, đồng, vàng, lúa mì--bạn thử nêu lên bất cứ mặt hàng nào, Canada dường như đã và đang sản xuất những mặt hàng đó ở mức độ dư thừa.
Đồng lu-ni (loonie) cũng được hấp dẫn bởi sức mạnh tương ứng của nền kinh tế Canada. Canada đang có một ngân sách và mậu dịch dư thừa (không bị thiếu nợ); Mỹ đang lỗ lã ở cả hai mặt này. Guồng máy kinh tế Canada đang nảy sanh nhiều công ăn việc làm, trong khi Mỹ đang sa thải nhiều công nhân.
Khung cảnh địa ốc cũng tốt lành hơn; gần như không có dấu hiệu của cuộc khủng hoảng nợ nhà cửa, đã xãy đến với Hoa Kỳ vào Tháng Bảy năm nay, bởi hiện tượng quá nhiều người vai nợ không đủ khả năng trả nợ [, và kết cuộc là nhiều sự vở nợ mà ngân hàng phải chịu lỗ lả].
Sự yếu ớt của nền kinh tế phía nam khiến Ngân Hàng Trung Ương Mỹ phải cắt giảm lãi suất vai mượn; trong khi đó thì Ngân Hàng Trung Ương Canada đang có dự định sẽ gia tăng mức lãi suất để chế ngự áp lực của mức lạm phát.
Ahhh, sự ứng dụng của chính sách tài chánh (fiscal policy) và chính sách tiền tệ (monetary policy). Mấy môn Kinh Tế vĩ mô vỡ lòng hồi năm đầu đại học xem ra cũng không đến nỗi vô dụng, để tôi có thể mơ hồ hiểu được một vài từ trong bài báo này.
Bồi thẩm đoàn ở Baltimore, Maryland, hôm Thứ Tư vừa qua, đã quyết định bồi thường $10.9M cho người cha của một lính thủy quân lục chiến Mỹ đã tử trận, vì lễ an táng của anh ta đã bị thành viên của một nhà thờ, thuộc giáo hội chính thống, biểu tình quấy nhiễu. Những thành viên kia đã mang các biểu ngữ đỗ lỗi ở những tử vong của lính Mỹ bởi sự dung túng của Hoa Kỳ đối với những người đồng tính.
...
Gia đình của trung sĩ Matthew Snyder--người đã tử vong trong một tai nạn xe cộ tại tỉnh Anbar của Iraq vào năm 2006--đã khởi tố Nhà Thờ Báp Tít của Topeka, Kansas, và các người lãnh đạo của họ vì tội phỉ báng, xâm phạm quyền tự do riêng tư, và cố tình gây khổ tâm [cho gia đình nạn nhân].
...
Những thành viên này xuất hiện tại buổi lễ an táng của gia đình Snyder, hồ hào những khẩu hiệu xúc phạm, và cầm biểu ngữ có ghi "Thượng Đế ghét lũ đồng tính".
...
Vài biểu ngữ khác có đề "Tạ ơn Thượng Đế vì những tử binh", "Tạ ơn Thượng đế vì IEDs (những quả bom tự chế)".
Hmm...Biết suy tư điều gì đây? Đành mượn lời của bên Phật giáo "sắc tức thị không, không tức thị sắc", sửa thành: "tà tức thị chánh, chánh tức thị tà". Trong ác có thiện; trong thiện có ác.
Đúc kết: Bạn có thể thực thi quyền tự do ngôn luận của bạn, miễn sao việc làm ấy không vi phạm đến quyền tự do riêng tư của tôi.
Đông Phương có ngày Rằm Tháng Bảy, Tây Phương có Halloween.
Tối qua về, phát bánh kẹo cho đám yêu tinh dễ thương được nửa tiếng đồng hồ là sạch trơn thùng bánh kẹo, bèn đóng cửa nhà, tản bộ quanh xóm chiêm ngưỡng không khí Halloween. Chúa tôi ơi! Cách một năm, năm nay lũ yêu tinh đâu mà ra nhiều quá thế này, làm nhộn lên cả xóm làng.
Halloween bắt nguồn từ một bộ tộc Ấn-Âu (Indo-European) tên Celtic, bấy giờ gồm có dân Ái Nhĩ Lan, Tô Cách Lan, và Anh Quốc. Đối với người Celt, 1 tây tháng 11 là khởi điểm một năm mới và bắt đầu của mùa Đông. Trong đêm "giao thừa", họ đón mừng lễ hội Samhain (Tử Thần). Trong đêm lễ này, họ tin rằng các âm hồn tề tụ về rong chơi nơi dương giới. Để xua đuổi những linh hồn tà ma này, dân làng thường đeo mặt nạ và tụ tập quan những nhóm lữa hồng.
Khi triều đại La Mã chinh phục được người Celt, La Mã đã châm chế phong tục của mình vào ngày lễ trên, ví dụ như, làm những trang vật bằng quả táo và hạt đậu để dâng cúng cho Pomona, Nữ Thần Vườn (hoa quả).
Năm 835, Giáo Hoàng Gregory IV cho dời ngày Lễ Các Thánh từ ngày 13 tháng 5, thành ngày 1 tháng 11. Vì vậy, đêm trước đó được gọi là "All Hallows Evening" (Đêm của Các Thánh). Dần dần thì "All Hallows Evening" được rút ngắn thành "Halloween". Vào ngày 2 tháng 11 hằng năm, Giáo Hội cử hành lễ Cầu Cho Các Linh Hồn.
Phải chăng việc hưởng ứng Halloween bởi người Công Giáo là trái giáo luật? Đa số cho là 'không', và họ trích Điều 1475 để lý giải:
[1475]Trong mầu nhiệm Các Thánh Thông Công, các tín hữu - những người đã về quê trời, những người còn đền tội nơi luyện ngục hay những người đang lữ hành trên trần gian này- tất cả liên kết với nhau trong tình yêu bền vững và chia sẻ với nhau những điều thiện hảo. Trong sự hiệp thông kỳ diệu này, sự thánh thiện của một người ảnh hưởng trên người khác vượt xa thiệt hại do tội lỗi của một người có thể gây ra cho người khác. Vì thế, sự hiệp thông của Dân Thánh giúp cho hối nhân được thanh luyện nhanh chóng và hữu hiệu hơn.
Jack lớn lên trong một thôn xóm bình dị, nơi mà cậu được tiếng là lanh lợi nhưng lại hay lười biếng. Cậu ta dùng trí lanh lợi ấy để thoát khỏi mọi công việc mà người ta bảo cậu làm, suốt ngày nằm dưới gốc cây sồi, suốt ngày gọt đẽo. Để có tiền xoay trở, cậu ta đánh bài, và cậu chơi rất giỏi.
Suốt đời, cậu ta không bạn, không thù, và không hề làm từ thiện cho một ai.
Một đêm Halloween nọ, ngày tận số của Jack đã đến. Diêm Vương đến lấy hồn của Jack thì thấy cậu đang ngồi nhậu lười tại một quán ba. Jack xin được uống xong ly bia đang còn dở. Diêm Vương đồng ý. Jack nhanh nhẩu nói, "Nếu quả thật ông có quyền lực gì, thì hãy biến thành một đồng tiền thử xem". Diêm Vương khịt mũi, tỏ vẽ khinh bỉ với trò trẻ con ấy, rồi lập tức biến thành một đồng tiền. Jack bèn chộp lấy đồng tiền đó và giữ thật chặt trong bàn tay có vết thẹo chữ thập. Uy lực của thập tự giữ Diêm Vương tù túng nơi đó luôn. Jack bắt Diêm Vương phải cho cậu sống thêm 1 năm nữa, bằng không cậu sẽ không buông tay--vì nghĩ một năm sẽ thừa thời gian để cho cậu hoàn thiện.
Diêm Vương hứa xong, bèn rời khỏi quán ba ấy.
Một năm trôi qua, nhưng Jack vẫn chưa kịp hoàn thiện. Diêm Vương lại xuất hiện, và lần nữa Jack thương lượng với mạng sống của mình, lần này thách thức Vương chơi một ván súc-cắc (dice). Vương ném được cặp mắt rắn (2 hòn 1 điểm) và vừa định tóm cổ Jack về âm phủ, nhưng Jack dùng cặp súc-sắc mà cậu ta đã tự tay gọt đẽo. Khi được ném xuống, cặp súc-sắc này kết thành hình chữ T, và một lần nữa Vương đành chịu bất lực. Jack được thêm thời gian để hoàn thiện.
Rồi cậu ta lại cứ mãi hẹn lần, hẹn lượt. Cho đến giây phút cuối cùng, và cái chết chợt đến với Jack trong bất ngờ. Nhưng lần này Diêm Vương không xuất hiện.
Đang ngẫm nghĩ phân vân thi cậu đã đến trước cổng Thiên Đàng. Thánh Phê-rô (người gác cổng Thiên Đàng) lắt đầu buồn bả, không muốn nhận cậu vào trong, vì suốt đời cậu Jack đã chẳng bao giờ làm một việc làm vị tha nào cả.
Rồi thì Jack lần xuống cửa Âm Phủ, nhưng Diêm Vương vẫn còn sủi bọt căm phẩn bởi hai lần bị gạt, và không muốn dính dáng gì với cậu nữa.
"Tôi sẽ đi đâu đây?", Jack than van, "Làm sao tôi có thể thấy được đường đi trong bóng tối?"
Diêm Vương bèn lấy một thanh củi than đang cháy, vứt vào một quả bí ngô (bí rợ) rỗng ruột, và bắt cậu ta đi lang thang đời đời, kiếp kiếp, với cây đèn lồng bí ngô để rọi đường. Và từ đó đến nay, cậu ta được gọi bằng "Jack of the Lantern" hay "Jack-o-Lantern". Thỉnh thoảng, cậu ta xuất hiện vào dịp Halloween.
The investigators said that a major purpose of the sub-rosa activities was to create so much confusion, suspicion and dissension that the Democrats would be incapable of uniting after choosing a presidential nominee.
-- Carl Bernstein and Bob Woodward, "FBI Finds Nixon Aides Sabotaged Democrats", Washington Post, October 10, 1972.
(Các nhân viên điều tra đã tuyên bố rằng, một trong những mục đích chính của các hoạt động bí mật là để tạo sự rối loạn, nghi kỵ và chia rẽ, hầu làm tê liệt đảng Dân Chủ đến nỗi họ không thể đoàn kết được nữa sau khi họ đã bầu chọn một ứng cử viên Tổng Thống.)
Vẫn đếch hiểu tại sao đám viết kịch bản của ST:TNG đã chọn tựa đề này. Nghĩ lại, tựa đề ấy làm liên tưởng đến một cuộc mật thám qua biên giới Romulan, hơn là chuyện bí mật đời tư của Bà Nội của bác sĩ Beverly Crusher. Có thể đây là trò "giương Đông, kích Tây", mà tụi Tây phương thường gọi là "cá trích đỏ" (red herring).
Sáng Thứ Bảy vừa rồi bật TV chợt thấy đài YTV chiếu lại chương trình này. Gợi nhớ năm 1986 hồi mới đến xứ Rừng Phong, ở 2467 Dundas West, học lớp 9 ở trường Bloor, mổi sáng 7h30 thức dậy với điệu nhạc của Alvin and The Chipmunks trên cái TV 5' trắng đen mà phụ thân tôi mới mua.
Lúc xưa khi học mấy môn Thần Học ở trường St. Jerome, Waterloo, tôi đã ngu xuẩn lấy Thánh Âu Tinh ra làm đề tài cho luận án--ngu xuẩn vì những tác phẩm của ông rất uyên bác, càng đọc càng thấy rối bù chả hiểu trời trăng gì. Nay "luyện" lại xem mình đã đủ "công lực" để lãnh hội hay chưa.
Tối Thứ Sáu:
Tụi P & T chợt gọi, giọng có vẻ khẩn trương, bảo bà cụ đi đâu suốt ngày không thấy về, hỏi có xuống chỗ tôi không? Tôi gọi P & M hỏi có lên đó không? M trả lời 'không'. Tôi trấn an P, bảo đừng lo, đây không phải là lần đầu cụ đi không nói lời nào, chắc là buồn bực gì đó nên đi chơi với bạn thôi. Chứ đi tìm thì biết đâu mà tìm?
Tuy bảo nó thế nhưng mình nằm trằn trọc tới khuya mới ngủ được.
Thứ Bảy:
Hôm nay phải đi học lớp ABC. Trước khi đi tôi gọi T thì biết khuya đêm qua bà cụ đã về rồi. Thở phào nhẹ nhỏm.
Vừa tan lớp là mở ĐT gọi cho bà cụ hỏi thăm. Bà bảo hôm qua đi bộ dạo phố rồi, leo lên tắc-xi tuốt luôn xuống tới bờ hồ.
Trời đất. Hết ý kiến.
Tôi phi ngựa sắt thẳng luôn lên nhà cụ. Tụi P & T đã đi đâu mất. Tôi nói cụ thay đồ đi ra ngoài ăn trưa. Trên xe, cụ chỉ đường cho tôi đến quầy bán thức ăn tận đường Dixie và East Gate ở Etobicoke.
Ăn xong, cụ muốn đi Chợ T&T ở Mississauga nên chở cụ đi luôn. Mua được 2 con Cua Vancouver.
Về tới nhà thì trời đã tối. Đã dự định hôm nay đi thử khói xe. Thôi thì để tuần tới.
Tôi bảo cụ: "Mẹ ngủ sớm nhe. Sáng mai con tới rang cua ăn".
Chúa Nhật:
Sáng dậy bận lau dọn nhà cửa, nên tới trưa mới sang nhà cụ được.
Tôi gọi điện trước khi đi. Qua máy điện thoại, giọng bà cụ có vẻ giận dỗi.
Tôi tới nơi. Tụi P&T cũng đà đi đâu mất.
Rang cua ăn xong tôi chở cụ ra High Park ngắm cảnh mùa thu.
Xong, kéo về nhà tôi nấu bún riêu ăn, bà ngồi chơi tới tối quên cả thời gian, 23h00 tới lúc nào không hay.
Nói chung, một cuối tuần đầy ý nghĩa.
Đã dự định chiều nay 16h00 đi Lễ Chúa Nhật nhưng rồi lại thôi. Gia đình quan trọng hơn. Chúa vẫn ở bên tôi suốt đời tôi--cho dù thân tôi có vướng nhiều tội lỗi--nhưng bà cụ thì chắc không thể ở bên tôi suốt đời tôi được.
Có lẽ trong lòng cụ vẫn coi tôi là "không thật lòng" bằng Chú Ba nó. Nhưng cũng không sao.
"Mặc dù con đã được nuôi dưỡng bởi nhân loại, nhưng con không phải là một trong họ....Họ có khả năng làm một loài người vĩ đại, Kal-el, nếu họ mong muốn điều đó. Họ chỉ thiếu ánh sáng để soi chiếu đường đi. Vì bởi lẽ này trên hết--khả năng hoàn thiện của họ--ta đã phái con đến với họ, con duy nhất của ta."
"Cô viết [trong bài báo] rằng thế giới không cần một Superman, nhưng mổi ngày, tôi nghe người ta van cầu có một Đấng Cứu Độ."
Còn nhiều biểu tượng khác:
Bị đâm bên cạnh sườn bằng cây thủy tinh tẩm Kryptonite (gợi ý Chúa Giêsu bị lính La Mã dùm giáo đâm nơi cạnh sườn)
một người nữ y tá vào chăm bệnh, thấy phòng bệnh trống không. (gợi ý sự Phục Sinh của Chúa Giêsu)
Nhưng....
Dường như có chút gì đó...không ổn, khi ví Superman như Chúa Giêsu. Tôi đồng ý với rất nhiều điểm trong bài viết này trên mạng BBC:
Ta không khỏi thắc mắc, phải chăng có chút gì đó phạm thượng trong phim này. Nếu Superman rỏ ràng là biểu tượng cho Chúa Giêsu, tại sao ông ta lại còn lăng nhăng tư tình nam nữ trần tục, thậm chí còn dang díu với một phụ nữ đang có người yêu?
Nếu một đường thẳng có đoạn rất ngắn bị uống éo, thì có còn là đường thẳng nữa không?
Nếu cái áo trắng tinh có hoen một vệch đen, thì có còn gọi là trắng tinh nữa không.
Ví Superman như Chúa Giêsu chỉ làm hạ phẩm chất, và đã hiểu sai lệch vai trò và ngôi vị của Ngài trong vũ trụ và trong lịch sử loài người. Vai trò của ông là Đấng Cứu Thế. Ngôi vị của ông là Ông Trời Con, là tuyệt đối hoàn mỹ, quyền năng vô hạn, thánh thiện vô cùng.
Đêm qua lại nằm mơ thấy mình biết bay, khinh công lơ lững 3m trên mặt đất, hai tay quơ quào trên không như thể đang bơi trên nước, tuy đi không được nhanh mấy (chậm hơn đi dưới đất nữa).
Gần đây mình đâu có "luyện" phim chưởng đâu mà lại mơ khinh công ta.
Nếu trong mộng, bạn bay vút cao tưởng chừng có thể đụng đến Mặt Trăng và những vì sao, đấy là điềm báo về những thiên tai bạn sắp sửa sẽ nghe đến. Nếu bạn bay bằng cánh đen, đấy là điềm báo bạn đang tiến đến một sự thất vọng tràn trề.
Mộng biết bay, thường là điềm may, và nếu "chuyến bay"được thoải mái, không lo lắng hoặc sầu muộng, bạn có thể trông vọng nhiều niềm vui sắp đến.
Nếu bạn bay dễ dàng và thoải mái, thưởng ngoạn phong cảnh phía dưới, tức là bạn đang vượt trội trên hoàn cảnh. Bạn đã chế ngự được việc gì. Cũng có nghĩa là bạn đã đạt được cảnh giác mới. Mơ biết bay, với khả năng điều khiển được cuộc bay, là biểu hiện sức mạnh cá nhân, tinh thần và ý chí vững chắc. Những cuộc mơ ấy có thể tượng trưng cho cái gì đó vượt ngoài khả năng của bạn. Trong tâm trí bạn, bạn có thể là bấy kỳ ai, làm bất kỳ điều gì. Bạn cảm thấy mình vô địch và không ai có thể bảo bạn rằng bạn không thể làm điều gì, đạt đến điều gì.
Hừm. Chỉ đôi lúc thôi. Nhiều lúc khác cũng có cảm giác thất bại, thiếu tự chủ, và tuyệt vọng cùng cực.
Happy 4th, bé K!
Hồi mới sanh ra, Bác Hai bồng là khóc òa lên. Giờ lớn rồi, thấy Bác Hai lên là chạy ào tới. Không biết vì lý do gì.
Dạo này xem chừng gặp nó thường hơn trước. Hôm Thứ Bảy đi tiệc sinh nhật nó. Chúa Nhật lại trở lên, đưa Bà Nội đi coi tiệm. Xong lại ghé "uống trà" (tea party) với bé K, chơi game với anh nó một hồi, xuống lầu xem Hoa Hậu Việt Nam Hoàn Vũ với Ba nó, mãi tới tối mới về.
Chẳng phải bác Thi Nga báo An Ninh Thế Giới đã từng nói đấy sao, có những tội còn nguy hiểm hơn cả cướp, giết, hiếp… đó là … «bị nhồi sọ bởi những tư tưởng gọi là tự do, dân chủ, và nhân quyền».
Mấy năm gần đây khi quan sát những sự thay đổi khả quan trong nước, tôi đã gần quên tại sao tôi đã phải trốn chạy ra ngoài này. Giờ thì nhớ lại rồi: vì tôi muốn được tự do lựa chọn giữa "bị nhồi sọ" hay không "bị nhồi sọ".
Bác McGuinty công bố Ngày Gia Đình (Family Day), sẽ được cử hành vào Thứ Hai, tuần thứ ba của Tháng Hai. Vậy thì dân Ontario có thêm một long weekend, tổng cộng thành 9 ngày lễ:
Recent Comments