CDK Hôm qua mẫu thân tôi đi Québec vì có công việc mới. Sáng tôi đi làm sớm nên không gặp mặt bà được, chỉ kịp để lại mấy trăm cho bà dằn túi. Tối về gọi hỏi thăm, biết bà đang trên xe buýt, đang trên đường đi.
Một phần tôi khâm phục mẹ tôi, từng tuổi ấy mà vẫn có can đảm thử tay nghề ở những vùng xa xôi như thế. Phần khác tôi lo ngại về mức độ cần thiết của những sự thử thách ấy. Từng tuổi này, nếu bà muốn ngồi không trông cháu, an hưởng tuổi già, thì hoàn toàn trong vòng khả năng chứ không phải là không--dù bà có công nhận hay không. Nhưng hình như bà đang mong mỏi cái gì đó xa hơn, to tát hơn. Nếu nhìn từ khía cạnh khác thì đấy cũng là một ưu điểm--có nhiều người (
Rebecca MacDonald,
Christine McGee,
Janice Golding ,
v.v...) đã thành công lớn lao trong sự nghiệp chỉ bởi vì trong ngôn ngữ của họ không hề có hai chữ "an phận". Con sẽ nhớ mẫu thân trong lời nguyện, cầu cho Mẹ nhiều thành công. +++
Gần đây, tôi tự thấy mình tuyệt đối nghiêm túc khi đối thoại với mẫu thân, không bộc lộ cảm tình như những năm đầu tiên nữa. Hãy để cho tình cảm được thể hiện qua hành động, kẻo lại bị gọi là "không thật" nữa. Nếu sự thể hiện ấy không được công nhận, hoặc thậm chí bị hiểu lầm, thì cũng chẳng hề chi.
Recent Comments