Tụi nhị đệ đã ra về hồi chiều, sau 1 đêm và nửa ngày "tưng bừng" mừng năm mới tại nhà Bác Hai tụi nhỏ. Chiều hôm qua nó và phụ thân tôi chạy khắp nẻo tìm mua chiếc bánh sinh nhật cho mẫu thân tôi, sau cùng đành toại với hai ổ ... pizza, không đèn cầy. Đám con cháu vây quanh để chúc mừng sinh nhật. Mẫu thân than: sao bắt bà sanh sớm"? (Sáng nay phụ thân đã đền bù bằng cái bánh đẹp và ngon tuyệt từ tiệm bánh Đồng Khánh.) Tối đến kéo xuống tầng hầm mở đài CityTV lên chờ thiên hạ đón mừng năm mới trước khuôn viên Tòa Thị Chính, mở YM lên gọi về kéo phe VN lên mạng để hàn huyên--lâu lắm tôi mới được nói chuyện với Cửu Thúc. Tôi có chuyện phải kiếu lui, khi trở thì đã 00h30, mất cơ hội xem thiên hạ hò hét mừng giao thừa. Tiếp tục tán gẫu với phía VN đến 03h30 thì dẹp, ngủ.
Bản thân tôi, mấy ngày nay ăn, uống (bia có, rượu vang có) li bì. Nhưng chả nếm được mùi vị của những thứ mình đã ăn/uống, bởi hai lỗ mũi đã bị điếc từ đêm 29.
Tối nay dọn lại chiếc máy tính thời 1999 đã bỏ hoang bấy lâu, thấy có mấy đoạn thâu lại từ băng cassette Tiếu Vương Hội, bèn cho hát lại vài đoạn, nhớ thời mới tới trại tị nạn Omura (Nhật Bản), bởi lần đầu tiên được làm quen với băng hài này là ở đấy.
"I also came to understand that the purpose of prayer was not to change God’s mind, but to change my heart."
(Tôi dần dần hiểu được rằng mục đích của việc cầu nguyện không phải là để thay đổi ý định của Chúa, mà là để thay đổi tấm lòng tôi.)
Đọc mấy lời giới thiệu này thôi đã đủ thu hút tôi tìm xem "mùa 2" của chương trình Nothing More Beautiful (Không gì đẹp hơn) bởi Tổng Giáo Phận Edmonton, được phát hình trên đài Salt+Light TV. Cập nhật 25-11-2009 15:02: xem (và nghe) lời chứng của cô Lydia Cristini ở đây.
"Cầu nguyện không phải để thay đổi ý của Chúa, nhưng để thay đổi tấm lòng tôi." Câu này thật tuyệt vời. Vậy, tôi đọc kinh không phải để Chúa nghe, nhưng để chính tôi nghe, để những lời kinh ấy cảm hóa, và tác động đến tâm tư, lời nói, và việc làm của tôi. Tôi cần phải trở lại với thói quen đọc kinh mỗi sáng như khi còn ở Nhật Bản. Lúc đó do ở chung với mấy cha con của bác Nguyễn Thời Thí (một gia đình cực kỳ ngoan đạo), nên mỗi sáng bị đánh thức sớm 6h30, bị lôi đầu lên nhà nguyện của Cha George Cloutier để đọc kinh, rồi 7h30 bị kéo cổ tới nhà dòng của Sơ Muraoka để giúp lễ cho Cha George. Giờ đây, nhìn lại, tôi cảm thấy phúc đức vì đã được hưởng những cái "bị" ấy làm nền tảng cho đức tin.
Năm ngoái, xem bài giảng của Đức TGM Richard Smith của Edmonton, tôi lưu ý tới điểm này (thời điểm ~ 25:00-30:00): có một quan niệm, rằng trong mổi người chúng ta hiện hữu hai quyền lực ngang hàng và đối lập với nhau--một chánh, một tà. Trong truyền thông đại chúng, ta nhận thấy quan niệm này được biểu hiện qua hình ảnh một thiên thần ngồi bên vai phải, và một quỷ thần ngồi bên vai trái của ta. Đây là một quan niệm sai lầm. Trích lời TGM Smith:
Vâng, có một quyền lực tà ác đang hoành hành trong thế thới, và nguồn gốc của nó là một sự huyền bí, nhưng chúng ta có thể vượt qua nó, và đừng để nó làm động cơ khiến ta tuyệt vọng.
Nguồn gốc của nó là một sự huyền bí? Lời Đức Cha Tổng khiêm nhường thật. Người công giáo ta thừa biết nguồn gốc nó phát xuất từ Sa Tăng, và Sa Tăng dù sao cũng chỉ là một "tạo vật". "Tạo vật" không thể nào thắng nổi Đấng đã tạo nên nó. Bởi thế ĐTC Benedictô XVI mới thốt ra câu: "không gì đẹp hơn được tìm biết Chúa Kitô". Tôi đang đọc tác phẩm "Niềm Vui Khi Được Biết Chúa Cứu Thế" (The Joy of Knowing Christ) của Ngài, như để tìm lại đức tin của chính mình.
Xem đài truyền hình Salt+Light, trực tuyến:
Lịch trình:
Jesus Christ: Word of God Made Flesh
Catechist: Most Rev. Richard Smith, Archbishop of Edmonton
Witness: Lydia Cristini, teacher
Broadcast: November 7th at 9:00 pm ET, encore presentation Tuesday, November 10th at 8:00 pm ET
Jesus Christ: The Way, the Truth and the Life
Catechist: Most Rev. Thomas Collins, Archbishop of Toronto
Witness: Mother Agnes Mary Donovan, SV
Broadcast: December 19th at 9:00 pm ET, encore presentation Tuesday, December 22nd at 8:00 pm ET
Jesus Christ: Lamb of God and Bread of Life
Catechist: Most Rev. Gary Gordon, Bishop of Whitehorse
Witness: Sister Annata Brockman, SC
Broadcast mid-February 2010
Jesus Christ: Crucified and Risen Lord
Catechist: Most Rev. J. Michael Miller, CSB, Archbishop of Vancouver
Witness: George Weigel, author
Broadcast late April 2010
Jesus Christ: Revelation of the Trinity
Catechist: Cardinal Daniel DiNardo, Archbishop of Galveston, Houston
Witness: Carl Anderson, Supreme Knight, Knights of Columbus
Broadcast early June 2010
Đã tự hứa lâu rồi, hôm qua mới có dịp "mã số hóa" (digitize) cái băng cassette sinh hoạt Trại Về Nguồn hồi năm 1986 tại công viên Akasaka-yama thuộc tỉnh bang Niigata (ở đây có đoạn viđiô về công viên này), đã nghe lại, và rùng mình đẩy lên mới sáng nay--rùng mình vì nhớ lại lúc nhỏ tôi "quậy" thật.
Những gì của cộng đồng, nay trả lại cho cộng đồng.
Đợt đi trại này phụ thân tôi không có đi, nên tôi đã đem theo máy ghi âm bỏ trong túi để thâu lại từng chi tiết để đem về cho ông nghe. Tôi còn nhớ, do Ba tôi không đi nên khi bước lên xe buýt tôi buồn hiu, nhưng 5 phút sau, khi đã hòa vào cuộc vui "văn nghệ bỏ túi" ở trên xe, thì đã bỏ quên cái buồn đâu mất tiêu.
Đây là sơ lượt vài thời điểm của đoạn ghi âm:
00:05:42: "Từ Bắc vô Nam nối liền nắm tay, tay kia cầm sợi dây, để bắt con cầy" là giọng của "yours truly".
00:14:20: "Đi xích qua bên bểnh. Người ta đi ngay hàng người ta đây [mà] khi không xích ra sao được!". Giọng tôi "cãi lộn" với Nga. Đợt đi trại này là lần đầu tiên chúng tôi quen nhau.
00:20:30: "Thấy hông, con nói con đem theo miếng trải rồi mà Ba không cho [đem]." Lại là giọng nhí nhảnh của cô bạn tên Nga của tôi.
00:45:10: "Dozo, yoroshiku onegaishimasu."
00:45:45: Bé Đinh Nguyễn Tường Vi hát bài "Kìa con bướm vàng"
00:47:00: Kịch bản Sơn Tinh Thủy Tinh
00:53:15: "Kết thân, kết thân! Mấy người? Năm người. Woh...ba người..."
Hôm nay, người Kitô giáo long trọng mừng Chúa Giêsu sống lại từ cõi chết.
Tôi nhân dịp này, dọn dẹp nhà cửa, lau chùi tủ thờ, chụp tấm ảnh này để lưu niệm:
Bức tranh này hồi năm nào tôi đã lượm được ngoài ven đường, hồi còn ở nhà phụ thân tôi. Ai đó đã vứt ra bãi rác bên lề đường.
Lm. George Henry Cloutier, OFM, người cha tinh thần của tôi trong những tháng tạm cư ở Nhật Bản.
Miếng vải tang đen, Ngũ Cô tôi may cho, tôi đã đeo để tang cho Bà Nội tôi khi Bà qua đời hồi năm '98.
Hình Ông Nội tôi, do Cửu Thúc tôi minh họa.
Thật ra tôi chưa dọn mình đón Chúa Phục Sinh cho xứng đáng. Sáng Thứ Sáu xem lại bài Via Dolorosa làm một lần nữa rơi lệ. Trưa đến, định đi xưng tội, nhưng vào nhà thờ, thấy thiên hạ sắp hàng dài triền miên, tôi đứng sắp hàng được nửa tiếng thì bỏ cuộc, về chạy lên nhà nhị đệ tôi, sinh họat hai ngài lễ với gia đình nó. Tụi nó "tổ chức" ăn...thịt nướng (độc địa!), nhằm lúc tôi đang kiêng thịt, nên đành nhịn thèm. Tội cho thằng em, phải chạy tìm mua mấy con cá về để nướng cho tôi ăn. Tối đến, lên Yahoo Messenger, gọi về mẫu thân tôi dưới Cần Thơ, cho bà nghe đám con cháu bên đây la hét kara-ôkê.
Hôm nay (Chúa Nhật) đi xem lễ 4 giờ chiều xong, chạy lên viếng phụ thân tôi và để đưa thư, tiện dịp được ăn ké một chầu thịt nướng (bít-tết, sườn non và đùi gà) thật hả hê.
Nghe đâu cơ quan từ thiện Công Giáo Caritas đã có chút thành công trong công việc cứu trợ nạn nhân Nargis, trong khi các cơ quan cứu trợ khác vẫn còn bị chính quyền Miến Điện cản trở.
Hồi còn ở Nhật Bản, tôi có được nghe nói về Caritas--dân tị nạn như tôi từng được họ giúp đỡ rất nhiều. Vừa mới lên mạng của họ xem thử nhưng không thấy nhận đóng góp trực tuyến, bèn qua mạng ShareLife (ShareLife là một thành viên của Caritas). Nhà thờ Thánh Cecilia, nơi tôi hay đi xem lễ, vẫn thường quyên góp cho ShareLife. Lần này chắc cũng không ngoại lệ, nhưng dạo này tôi ít đi lễ nhà thờ, nên đành đóng góp qua mạng vậy.
Hồi thời niên thiếu, tôi có dịp "giao du" nơi đất Phù Tang, tại thị trấn Kashiwazaki, thuộc tỉnh Niigata, và đã hân hạnh được làm quen với một cô nàng tên Nga. Nga nhỏ hơn tôi một tuổi. Cô nàng rất liếng lắc và tinh nghịch thật dể thương. Tuy chỉ quen nhau một thời gian ngắn nhưng hai đứa chơi rất thân. Tuối ấu thơ chẳng biết nghĩ ngợi gì xa xăm, hai đứa hay đùa giỡn với nhau bên triền đồi núi phía sau nhà thật là thơ mộng. Nàng hình như có tình ý gì đặc biệt đối với tôi. Ngược lại, lúc bấy giờ tôi ngu ngơ như một chú bé, chẳng mấy để tâm đến tình ý của nàng.
Rồi sau đó, tôi và gia đình phải dọn đi nơi khác. Ngày xuất hành nàng bị đau chân không đi tiển biệt tôi được, nhưng không quên viết bức thư, kèm theo một món quà từ biệt, nhờ nhỏ bạn đưa dùm cho tôi.
Tại nơi cư ngụ mới ở thị trấn Karasuyama, thuộc tỉnh Tochigi, gia đình tôi lại tạm ở đậu tại nhà xứ của một vị linh mục. Tôi còn nhớ một hôm, đang chuẩn bị đọc kinh ban tối tại phòng nguyện thì có cú điện thoại gọi đến...có người muốn tìm tôi! Tôi ngạc nhiên cầm lấy ống nghe. Bên kia đường dây lại là tiếng của cô nàng. Tôi vì lo hao tốn phí tổn cho cú điện thoại viễn liên đối với đường dây điện thoại của vị linh mục, nên nói hoa loa mấy câu với cô nàng rồi vội vàng cúp máy.
Đó hình như là lần cuối tôi liên lạc với nàng. Sau đó gia đình tôi lại lưu lạc sang xứ rừng phong này, và hai đứa tôi hoàn toàn mất liên lạc với nhau từ đấy. Đến nay đã 20 năm qua.
Nga nhi, chẵng biết bây giờ em đang ở đâu và đang làm gì, nhưng anh hy vọng em đang hưởng một cuộc sống ấm êm và hạnh phúc. Xin Chúa luôn ban nhiều bình an và phúc lành cho em cùng gia đình. Đôi dòng trên đây là để tưởng nhớ đến tình bạn ngắn ngủi của hai ta.
Recent Comments