Đã lâu lắm rồi, tôi không dậy sớm như hôm nay. Hôm nay, 0445h thì đã trỗi dậy để đưa phụ thân ra sân bay. Ông cụ nhà tôi đi dự tiệc cưới của con của người bạn thâm giao bên Cali. Tội nghiệp cụ, lại phải nhọc một phen--làm ca đêm đến 0200h sáng mới về, nghỉ lưng được đôi ba tiếng đồng hồ thì phải dậy đi tiếp. Nhưng, ở từng tuổi ấy thì người ta hay thức khuya, dậy sớm, chắc không còn cảm thấy cần thiết phải ngủ nhiều nữa.
Trên đường lái xe trở về nhà, quang cảnh trống vắng của đường xa lộ lúc sáng sớm thật thanh tịnh, khác với sự ồn ào, đông nghẹt, sẽ diễn ra trong vòng một giờ sau (0700h-0930h) khi mọi người chen chít nhau đến sở làm.
Tôi nhìn những dấu hiệu của môi trường chung quanh, dường như tiên báo cho một ngày mùa xuần đầy nắng ấm, bụng bảo dạ, từ nay cho đến cuối mùa hè, nên tranh thủ sáng dậy sớm đi dạo một vòng quanh xóm để hấp thụ chân khí thiên nhiên lúc bình minh, ngõ hầu tạo sự phấn chấn cho một ngày làm việc trước mắt. Nhưng, biết lịch sinh hoạt và làm việc, cùng tánh thức khuya (dậy trễ) của tôi, thực tế chắc sẽ khó có thể thực hiện được ý này.
Đã dậy rồi thì không ngủ được nữa. Lên phòng làm việc. Còn vô số vấn đề phải thanh toán cho ngày hôm nay.
Dường như hai ngày cuối tuần vừa qua là những ngày ấm nhất trong năm, khi nhiệt độ đã vọt lên gần 22°C. Tối thứ bảy tôi lần mò xuống bờ hồ tản bộ, ngang qua cầu sông Humber nơi Bờ Tây, thấy mấy cô cậu tình nhân đứng âu yếm nhau trên cầu, thật lãng mạn.
Chiều hôm qua, một trận mưa rào ập đến trong lúc đang đi khám tổng quát.
Bà bác sĩ cho hay, lục phủ ngủ tạng đều vẫn tốt cả, chỉ có điều nước da còn...tái mét. Có gì đâu. Suốt cả mùa đông có phơi được tí nắng ấm nào đâu mà không mét. Chờ hè đến, mượn lò luyện đan của Thái Thượng Lão Ông nướng cho khét luôn.
Sau một trận mưa, sáng hôm nay quang cảnh dọc bờ hồ, hơi mát tỏa lên, không khí thật dễ chịu.
Xem tứ tượng bát quái, lật Kinh Dịch ra tra dò. Có điềm đại hỷ đang sắp đến.
Chúa ơi! Chúa tử nạn cứu thế nhân là việc cao cả to tác dường nào. Con ăn chay, tuy chỉ là việc nhỏ nhen để phạt mình đền tội lỗi với Chúa--nhưng cũng đủ làm cái miệng của con nó lở loét vì thiếu dinh dưỡng. Năm tới, nếu Chúa không quở trách, thì con xin "cái bang" qua bên chùa của mấy Phật tử, mua đồ chay ăn cho...đủ dinh dưỡng.
Chết! Tâm địa bất chánh--ăn chay phạt mình mà lại mơ mộng được ăn ngon. Uổng công đã ăn chay ba ngày. Phen này phải đi xưng tội thôi.
"Người ta sống không riêng bởi bánh, nhưng bởi mọi lời do miệng Thiên Chúa phán ra."
Nói đến "khiêm tốn" thì thiết nghĩ chắc bản thân tôi không thiếu. Nhưng, như mọi thứ, "khiêm tốn" cũng phải tùy theo thời điểm và trường hợp. Nhiều lúc cái "khiêm tốn" của tôi nó đem lại điều hại cho tôi, khi bị chỉ trích (trong nghề nghiệp) điều đầu tiên tôi làm là nhượng bộ (vì người kia thật sự giỏi hơn và già dặn hơn tôi nhiều--ông ta là bật thầy của tôi), nhận lỗi ở nơi mình, đứng sang một bên để người khác lèo lái vấn đề. Kinh nghiệm cho thấy, hậu quả lại càng tai hại hơn, vì mặc dù người kia giỏi hơn và nhiều kinh nghiệm hơn tôi, ông ta không có nhiều kinh nghiệm trong phạm vi chuyên chế của tôi, cho nên nhận định của ông ta chỉ nằm trong phương diện khách quan. Tôi sai ở chỗ không sớm nhận ra điểm này.
Hìhì....Hôm nay, phiên họp về cấu trúc và bước thiết kế tiếp theo của sản phẩm, lại một lần chạm trán nhau, nhưng kết cuộc thì lại khác, đủ chứng tỏ một điều: nếu ta tha thiết với một cái gì đó thì phải quyết tâm bênh vực nó tới cùng. Kết quả tiếp đến, đôi khi sẽ tạo sự ngạc nhiên thú vị cho chính bản thân ta.
Đôi khi, tôi tự nghĩ, tôi bây giờ có bằng ông hồi 10 năm về trước không nhỉ.
Bây giờ tuy tôi vẫn phục ông, ông ta vẫn giỏi hơn tôi, nhưng 10 năm kinh nghiệm trong nghề nghiệp cũng đủ khiến tôi có chút nhận xét, rằng những giải pháp của mình cũng có giá trị đôi chút chứ không phải tệ, cứ việc thẳng thắn mà đấu lý, không ngần ngại...
Điều duy nhất đáng e ngại ở lối tư duy như thế này, sợ ở hậu quả, mình sẽ biến thành những gì mình hết sức tránh né: một tên cố chấp, ngang ngược, và ba hoa, cao ngạo quá đáng.
Có lẽ càng già mình càng khó tánh chăng? Mấy hôm nay thẳng tay chỉ trích bọn đàn em vì những thiếu sót của bọn nó, đến nỗi mình đã được tặng danh hiệu "mastah confidence killah" (sát thủ tiêu diệt lòng tin). Dzời! Nếu lòng tin của mấy cậu vững chắc thì không bị suy sụp một cách dễ dàng như vậy đâu. Biết đâu đây cũng là cơ hội cho mấy cậu tập phản ứng thích hợp đối với những lời phê bình có tính cách xây dựng. Còn hơn để mấy cậu đinh ninh với ... ảo tưởng....
Còn nhớ không lâu đây, khi mấy cậu hoàn thành công việc khá xuất sắc, không phải tôi đã từng khen ngợi mấy cậu với sếp lớn hay sao?
Cảm nhận rằng lời nói đôi khi còn gây tổn thương hơn gươm giáo...Phen này chắc phải nghiền ngẫm thêm câu "lời nói không mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau". Đối với một thằng có tánh tình thẳng thắn như mình thì chắc phải cố gắng nhiều mới hiểu thấu. Trong khi chờ đợi, hy vọng bọn họ sớm hiểu được ý lành của mình.
Mấy ngày nay có dịp chạy ngang qua tòa chúng cư trên đường Jameson, khi đi làm. Tòa cao ốc này gợi lại trong tôi chút kỷ niệm xa xưa, năm '86, khi hai cha con, chân ướt, chân ráo, lưu lạc đến xứ lạnh rừng phong này, được ManPower trợ cấp cho một căn phòng đơn sơ ở tạm. Một tấm ra trải nằm trên sàn nhà. Một cái mền hai cha con cùng đắp. Tiếng Tây tiếng u thì chữ được chữ không. Đi mua muối ở tiệm lặt vặt (convenience store) gần đấy, hỏi bà chủ "where I can find sel?" Bà chả hiểu. Phải múa máy tay chân một hồi bà mới vỡ lẽ, "Oh, salt! You want salt. Oh my God!"
Cảm nhớ sự hy sinh và bảo bọc của cha già vào những thời buổi đầu. Ơn cha như núi Thái Sơn...mong rằng ngày nào đó, nghịch tử sẽ được dịp báo phụ ân. Trong khi chờ đợi, con mượn lời của Ngọc Sơn chuyển đến cha tâm tình của nghịch tử.
Nói ra không phải để khoe khoang, nhưng từ đó tới giờ tôi uống bia rượu không hề để đến mức độ nôn mửa. Lúc xưa đánh bài uống rượu, chơi ngốc quá nên bị uống một mình gần cả chai Hennessy, sau đó ngủ một giấc là xong chuyện.
Tối nay cũng vậy, nhân dịp tiệc đưa ông Táo về Trời, gia đình xum hợp, thật vui, nên mình tôi nốc luôn 5 chai Budweiser chẳng thấm gì. Nhưng, đột nhiên thoáng nghe qua mấy câu tâm sự đơn sơ mà lòng tôi chợt bần thần muốn nôn mửa.
"Drunken lips speak a sober mind" - Miệng lưỡi, khi say rượu, hay thốt lên những suy tư thật tỉnh táo.
Sáng hôm qua lúc đi làm, vừa đi vừa suy nghĩ đủ thứ chuyện đâu đâu ở trong đầu. Mọi động tác bên ngoài (đề máy xe, đeo dây nịt, mở cửa nhà xe, cho xe lăn bánh khởi hành) đều được qui về trạng thái tự động. Chạy một lát, chợt như vừa xuất ra khỏi một cơn thôi miên, sực nhớ lại không biết đã khóa cửa nhà, sụp cửa nhà xe chưa nữa.
Sáng hôm nay, lẽ ra phải chạy thẳng đến công ty khách hàng. Không biết hồn vía đã bay đi đâu, cắm đầu chạy một hơi, giật mình nhìn lại quang cảnh, thấy đã gần đến công ty mình! Vội đánh vòng U, quay đầu trở lại đường đến công ty khách.
Bó tay chấm cơm!
Điệu này, nhân năm mới 2007, chắc phải hạ quyết tâm, tự hứa với mình, từ nay ráng làm cho được 3 điều:
Vừa hồ hỡi đón giao thừa 2007--như năm ngoái--bằng cách ngồi ở nhà bật tivi lên xem người ta dầm mưa, thở ra khói, đứng nhố nháo ngoài Nathan Phillips Square (Toronto) và Time Square (New York) cùng một lúc (tivi có PiP). Cũng cùng với mọi người đếm xuống từ 10 tới 1 giây cuối cùng của năm 2006, rồi một mình la hét rùm trời nhà, "Happy New Year!!!! Whooooooooooo!!!!!!!!!!!!!!!!!". Rồi thì họa theo cô ca sĩ xướng ca bài Auld Lang Syne, cô ta hát lời Anh, mình hét lời Việt: Ò e, Rô Be đánh đu,
Tặc Răn nhảy dù,
Sạc Lô bắn súng,
Chết cha, con ma nào đây,
Làm tui hết hồn,
Thằn lằn cụt đuôi.
Hì. Nhớ thời nhỏ, 6-7 tuổi gì đó, khi tết đến, được Bà Nội dắt lên Sài Gòn chơi, nghe mấy đứa nhóc hàng xóm hát bậy bài này, vậy mà cũng bị nhồi sọ, nhớ mấy lời tầm phào vậy.
Đã dự định sẽ lên thăm nhị đệ, cùng đón giao thừa với gia đình nó, nhưng rồi lại bị mắc cái cảm cúm, nằm liệt mấy ngày nay, đi không nổi nữa.
May có phụ thân và tam muội xuống thăm hồi trưa, mua 3 tô phở nóng, ba cha con cùng ngồi ăn ngon lành. Xong, hai anh em cùng xem cuốn phim X-Men: The Last Stand (2006), trong khi phụ thân lấy đờn vọng cổ ra tằng tăng. Rồi thì mọi người về hết, mình leo lên giường đánh một giấc, tới 22h00 thì bò xuống lầu mở tivi lên xem chương trình đón năm mới trên CityTV và Fox/29.
Coi như năm 2006, một năm nhiều sầu muộn, cuối cùng đã kết thúc với một vài điểm khả quan. Hy vọng 2007 sẽ đem lại nhiều ánh sáng hơn nữa, tùy theo Ơn Trên khoan hồng.
Sau một năm dài nặng trĩu, cuối cùng cũng đã tạm giải hòa với mẫu thân, mặc dầu vẫn cảm thấy qua sự việc, mình đã bị xữ thật tệ. Có lẽ là do mầu nhiệm của Chúa Giáng Sinh cảm hóa, một phần là do nhị đệ thúc dục (nhị hoàng tử từ nhỏ đã chứng tỏ khôn ngoan hơn kẻ ăn mài này nhiều): Cha mẹ dù sao thì cũng là cha mẹ, bổn phận con thì phải cố chu toàn bổn phận con. Có lẽ trong thâm tâm của mẫu thân, mình đã không tròn bổn phận một người con. Buồn thay, khi trong cảm tình, mình cho thì nhiều còn nhận thì có bao nhiêu. Nhưng dù nhiều bao nhiêu, nếu không đủ với mức mong mỏi, thì dù có cũng như không.
Nhị đệ khuyên thật đúng. Từ lâu quan niệm của mình, theo lời Chúa dạy, đã là "làm ơn không cần sự báo ơn" và "mình làm việc tốt cho người không phải là để cho họ tốt lại với mình" kia mà. Sao nay lại hồ đồ vô ý thức! Chắc tại vết thương lòng không thể dễ lành trong một thời gian ngắn. Phải chờ cho nó bình phục, rồi thì con tim mới có thể thắng lý trí, gạt tự ái sang một bên để mình một lần nữa có thể thật sự khiêm nhường. Phải chi thần trí mình lanh lẹ hơn, chóng hồi phục lại, thì đã đỡ bứt rứt suốt cả năm. Nhưng, mọi việc chắc đã đặt để phải như vậy.
Thân này hãy còn nhiều tội lắm, và quãng đường đời còn lại không biết còn bao xa nữa, chắc không tránh khỏi sẽ gây tội vạ thêm. Nhưng đôi lúc hiếm hoi, dường như Chúa đang mạc khải cho tôi thấy được thế nào là "sống đẹp lòng Chúa".
Nhân ngày tưởng nhớ đến sự giáng sinh và công ơn cứu chuộc của Con Ngài, xin Chúa ban bình an đến cùng với song thân, và cùng tất cả những người thân yêu của con. Amen.
Khi sự đời làm ta muốn rơi lệ,
Khi thế nhân đem đến vạn thiên sầu,
Khi thử thách và chông gai đầy dẫy,
Khi thể xác trần tục mệt rã rời,
Bài hát này, như là lời của một Đấng Quyền Năng Vô Hạn, đang thỏ thẻ cùng ta, gợi lên trong ta một sức mạnh lạ kỳ, giúp cho ta củng cố lại niềm tin.
Mẹ tôi. Từ nhỏ tôi không được sống gần mẹ tôi. Bà đi buôn bán nơi phương xa trong khi Ba tôi đi "học tập cải tạo". Tôi sống với Bà Nội tôi. Bà tôi lo cho tôi ăn học, cưng tôi lắm, nên cũng đã bù được phần nào cái lẻ loi phải xa cha lẫn mẹ.
Dòng đời éo le, khi Ba tôi về thì niềm mơ ước, cảnh gia đình đoàn tụ như tôi đã từng đọc trong sách lớp 3--tôi vụt chạy ra đón Ba, nhảy tót ôm vai mừng Ba đã về, trong lúc Mẹ bồng em ra trước sân nhà chờ đợi--đã không được thành hiện thực.
Vì tạo dựng tương lai cho tôi, Ba dẫn tôi mạo hiểm ra nước ngoài. Năm đầu Ba "cày kéo" thật vất vả lo cho tôi ăn học. Tôi cố tiện tặn, chú tâm vào việc học, không chơi bời, để Ba đỡ gánh nặng. Nhớ có lần Ba dẫn tôi đi xin tiền trợ cấp vé xe buýt cho tôi đi học, bị nhân viên từ chối vì không hội đủ điều kiện, nhìn nỗi thất vọng tràn trề trên mặt tôi chắc Ba đã không khỏi xót xa. Ba tôi an ủi: "Thôi con đừng lo. Để Ba cho con thêm tiền mỗi tuần để đi xe buýt." Mấy tháng sau, Ba tôi tìm mướn nhà gần trường tôi. Tôi chỉ cần đi bộ 5' là đến lớp.
Ba tôi đi bước thứ hai.
Chung chung, Dì tôi chăm sóc cho tôi khá tốt, nhưng cảnh mẹ ghẻ con chồng làm sao không khỏi chỗ bất hòa đồng. Ba tôi thương tôi lắm, nhưng trong những lúc này, tôi ước ao nếu có Mẹ tôi bên cạnh thì hay biết bao. Không biết Mẹ có linh cảm được rằng, mình đang cảm thấy côi cút lắm hay không?
Mẹ tôi sang.
Lúc đầu tôi chẳng muốn nhìn lại bà, vì tôi hận bà đã bỏ bê tôi. Nhưng rồi thì em tôi (nó đã sống với Mẹ từ nhỏ), rồi cả Ba tôi can thiệp, khuyên nhủ, nên kết cuộc hai mẹ con tôi ôm nhau khóc sướt mướt.
Mẹ tôi ở với em tôi. Khi Mẹ giận vợ chồng tụi nó, bà bệnh nằm gường ai khuyên ăn cũng không chịu ăn. Tôi lên thăm, ghé Swiss Chalet mua hộp súp nóng lên thổi đút cho Mẹ thì Mẹ ăn liền. Khi khác nghe người báo tin Mẹ trở bệnh phải đưa đi nhập viện, tôi đang làm việc, vội bỏ hết tất cả, xách xe vọt ngay vào bệnh viện xem thực hư. Đêm hôm đó tôi ngồi ghế bên cạnh giường bệnh Mẹ để trông nôm. Sáng hôm sau Ba tôi ghé thăm, "thay ca", tôi, hai mắt trắng dờ, đạp ga xe dông vào công ty làm cho xong công việc vỡ lỡ. Chiều hôm đó Mẹ tôi xuất viện bình an vô sự.
Tưởng đã hàn gắn lại được mối quan hệ thiêng liêng. Đùng một cái, vì chút chuyện vật chất không đáng gì mà đã...
Kẻ mồ côi xưa kia nay lại thêm danh hiệu kẻ lạc loài.
Mẹ ơi, có lẽ Mẹ nói rất đúng--Mẹ là Mẹ của con mà, dĩ nhiên phải nhận xét đúng đắn về con thôi. Những việc con đã làm đấy đều toàn là giả dối, thiếu sự thành thật. Đã vài lần ý nghĩ ấy có thoáng qua trong tâm trí con: chắc bản tính của con là giả dối. Con thật hư quá, đã vô phương cứu chữa rồi.
Hôm qua dự định tối sẽ về sớm để kịp phát bánh kẹo cho tụi tiểu thiên thần và tiểu quỷ, nhân dịp lễ hội Cúng Cô Hồn của Tây Phương, nhưng cuối cùng lại bị lôi cuốn bởi cái nghề nghiệp kiếm cơm này nên về không đặng. Thật tiếc!
Năm ngoái, được nhìn những gương mặt thơ ngây, vẽ mèo, vẽ thỏ, hớn hở tươi như hoa khi được gia chủ ban cho mấy cây kẹo, mấy bịch bánh xíu xiu, thật là một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi hiếm có cho người ban tặng, làm ấm lòng kẻ đơn thân.
Thứ bảy vừa rồi, đi dự sinh nhật bé cháu gái, tròn 3 tuổi. Đã gần cả năm rồi không gặp nó và thằng anh hai của nó, nay sẵn có dịp nựng nịu.
Không ngờ bác hai cũng biết cách chọn quà cho cháu lắm đấy chứ--một đống quà sinh nhật mà con bé chỉ để tâm nhiều nhất đến cỗ xe ngựa thần tiên của "uncle" tặng.
Thế hệ thứ hai rưỡi (ông nội nó là một, cha nó là một rưỡi) của cư dân Việt-Can (Vietnamese Canadian) đấy. Cuộc sống của chúng nó sau này sẽ đỡ vất vả hơn cha mẹ nó. Chỉ có điều thoáng buồn, vì ý thức của chúng về văn hóa nguồn cội, quê hương của ông bà, đầu tiên là ngôn ngữ, sẽ vơi đi một phần. Bác hai nó mà còn như thế này, thì thế hệ chúng nó chắc sẽ khó tránh khỏi điều ấy.
Tối hôm qua đi làm về, ra xe thấy bóng đèn trước bị đứt, dự định tối nay về sẽ ghé Canadian Tire mua bóng mới thay.
Tối nay lại đi làm về trễ không mua được. Định sáng mai đi sớm, ghé mua thay xong rồi đi làm.
Khuya quá, không định nấu ăn, trên đường về, ghé McDonald's mua cái Big Mac ăn cho nhanh. Trước quầy Drive-Through (Mua Hàng Từ Trong Xe) có một bác trạc tứ tuần, quần áo tuy cũ kỹ nhưng không đến nỗi lề phề, sấn tới bên xe tôi, hỏi xin mấy đồng lẻ để đi xe buýt vì xe bác không may đang bị chết máy nằm đằng kia. Tôi từ chối....thật tình trong túi chẵng có đồng lẻ nào ngoại trừ mười đồng đang cầm tay chờ mua thức ăn. Bác ta bèn cám ơn rồi quay đi.
Vừa kêu thức ăn xong, tôi chợt nhớ sẽ có mấy đồng dư khi cô đứng quầy tính tiền thối tiền lại cho tôi. Tôi ngước đầu lên, định kêu bác ta thì thấy bác đang nhìn về hướng mình từ lúc nào như đang chờ đợi. Tôi gọi lớn, "Bác chờ tôi tí. Tôi sẽ có mấy đồng lẻ cho bác đây." Người lạ hớn hở, ô kê liền, và tiến về phía cuối lối xe đằng trước, chờ tôi thanh toán tiền với cô bán hàng xong.
Tiền thối lại còn hơn hai đồng lẻ, tôi trao hết cho bác ta. Bác nhận, cám ơn, xong ra trước xe tôi, miệng bảo: "Cái đèn bên phải của chú đang bị tắt. Chú để tôi chỉnh lại cho."
Nói xong không đợi tôi trả lời, người lạ đến trước xe, đưa tay đấm một cái nhẹ trên mép xe phía trên bóng đèn. Bóng đèn chết chợt cháy trở lại.
Tôi gặp mấy dân có điệu bộ "xì ke" này gạ gẩm xin chút tiền lẻ hà rằm. Lúc này thì viện cớ xin tiền để ăn; lúc kia thì xin tiền đi xe buýt; khi nọ thì xin để gọi điện thoại. Ít khi tôi chịu "bố thí" cho--bụng nghĩ, tên này chắc đang lên cơn, kiếm tiền đễ tiêu nghiện xì ke chứ chẵng sai.
Nhưng mỗi lần từ chối, tôi không khỏi tự hỏi, không biết đây có phải là Chúa đang thử lòng tôi không.
Recent Comments