Thursday, September 3. 2009
CDK Đôi lúc, tôi nổi lên cái cảm giác bớt hứng thú với cái công việc này. 'Đôi lúc' đó lại xãy ra vào tuần này. Cảm giác này hơi nguy hiểm, bởi khi không còn hứng thú với việc gì, người ta thường có khuynh hướng ngừng tay, rút lui. Tôi cần phải sáng suốt: không chán nản quá sớm, và không rút lui quá muộn. Khó! Linh hồn tôi đang đói, và khát! (linh = spirit; hồn = soul) Tôi cần Chúa Thánh Thần thêm sức. Tôi cần ăn thịt Chúa Giêsu.
Tuesday, September 1. 2009
CDK
Trời quang đãng, trong lành, mây là đà, không chút dấu hiệu của sự ô nhiễm môi sinh. Tuyệt đẹp!
Mỗi lần gặp cảnh trời đẹp như vậy, tôi thường nghĩ như vầy: Tạ ơn Chúa, và tạ ơn phụ thân đã cho con cơ hội được sống ở nơi đất nước tự do này. Lần đầu tiên tôi gặp cảnh trời này là lúc tôi đặt chân lên đất nước Nhật trên bước đường tị nạn.
Thật ra nói "lần đầu tiên" thì có lẽ hơi quá đáng, vì lúc nhỏ khi làm mục đồng chăn dê ở quê nhà, tôi cũng đã gặp cảnh trời tương tự. Nhưng cảnh đó có kèm theo gió mát hiu hiu trên cánh đồng bát ngát bao la. Còn cảnh đây là cảnh trời yên tịnh, không chút gió. Ấn tượng có khác. Cảnh gió hiu hiu làm tôi hướng về quê hương. Cảnh trời yên tịnh khiến tôi khao khát đến quê trời, nơi mà tôi không dám chắc rằng mình sẽ được đến.
Tuesday, August 11. 2009
CDK
Nguồn: Google Maps Canada.
Tôi đang đi trên đường Howard Park, chuẩn bị cua phải để nhập vào Dundas West. Trước mặt tôi là đèn đỏ. Tôi thấy chiếc xe phía trước ngừng lại, rồi từ từ tiến vào ngã tư. Đến lượt tôi. Tôi tiến tới lằn trắng của người đi bộ, rồi tôi ngừng, chờ đèn đỏ chuyển sang đèn xanh rồi mới đi. Lần nào đi tới ngã tư này tôi cũng làm vậy. Có lần, anh chàng phía sau tôi bực tức bóp còi, rồi rẽ sang "lane" trái để qua mặt tôi, khi chạy ngang không quên loé cho tôi một cái nhìn toé lửa. Lần khác, một anh khác vừa qua mặt tôi, vừa liếc nhìn, mỉm cười như thể nói: mầy khùng hả mầy?
Ừ, có thể là tôi khùng. Có nhiều chuyện, tôi nhất định không hùa theo đám đông.
Monday, August 3. 2009
CDK Gần đây tôi được chứng kiến cái bệnh này hơi bị nhiều. Tức là: A nói chuyện với B rồi nói xấu C. Nhận thấy liều thuốc của bác Tim O'Reilly đề ra năm nào có thể áp dụng được, nên tôi đã đút kết lại sau đây để làm bài học cho chính bản thân mình.
- Những gì mắt thấy, tai nghe, chưa hẳn giúp cho mình hiểu được trọn vấn đề. Ở đây xin nêu lên ví dụ của Thiếu Tướng Nguyễn Ngọc Loan, năm 1968 đã "bị" nhiếp ảnh gia Eddie Adams chụp tấm ảnh của ông ta chính tay xử bắn một Đại Úy chỉ huy nhóm đặc công của Việt Cộng, Nguyễn Văn Lém (Bảy Lốp), giữa công chúng lúc ban ngày. Lối tử hình theo luật rừng này đã làm tàn đời tướng Loan, và càng khiến chế độ VNCH bị thêm mất lòng dân. Người ta xem tấm ảnh thì cho rằng tướng Loan dã man, tàn bạo. Chuyện người ta không biết khi nhìn tấm hình ấy là đêm trước đó Bảy Lốp đã cho giết toàn bộ gia đình người bạn thân của ông Loan.
- Nếu không có điều gì tốt lành để nói thì tốt hơn là đừng nói. Điều này các bậc cha mẹ người Tây phương hay dạy con cái họ lúc còn thơ. Thật sự phải nên sửa thành: nếu không có điều gì tốt lành để nghĩ suy, thì tốt hơn hết là đừng suy nghĩ viễn vong. Bởi nghĩ ra tức là đã nói lên.
- Để thử coi cái nào là nên nói và cái nào không nên nói: Những gì mình nói với B về C, nếu không muốn C biết thì tốt nhất đừng nói ra, bởi sớm muộn gì nó cũng sẽ tới tai C. A hãy thử hình dung cảm giác của C nếu trực tiếp nghe những lời ấy từ chính miệng mình.
- Và sau cùng: Lời nói sắt bén hơn gươm đao. Nên cẩn trọng từng câu chữ, kẻo những lời vô tâm của mình gây tổn thương đến thanh danh của người mình đang nói (dù cho họ có nghe được hay không nghe được), thì thật là tội nghiệp. Đây là lúc cần áp dụng lòng trắc ẩn (compassion), mà hình như bên đạo Phật gọi là "lòng từ bi". Nếu quả thật người ta tệ như mình nghĩ, thì thay vì khinh khi, miệt thị, chê bai, thật là hữu ích và phúc đức vô cùng nếu mình thành tâm chỉ giúp cho họ trở nên tốt hơn. Đối với người dưng cũng như đối với người thân.
Tôi nhìn C nằm khóc sướt mướt, mà lòng đau như cắt, nhưng không nói được lời nào để an ủi bạn tôi. An ủi được gì khi chính tôi là căn nguyên của niềm đau ấy. Tôi biết C bị chấn thương khó có thể hàn gắn. Tôi trách A đã buông lời vô tâm. Tôi trách C đã không đủ tự tin để chế ngự lời thị phi. Nhưng trên hết, tôi trách tôi đã không làm được tường đồng, vách sắt, để ngăn cản những lời thị phi ấy khỏi đến tai C.
Thursday, July 30. 2009
CDK Mấy ngày nay quá đỗi bận rộn.
Cuối tuần vừa rồi nhà tôi làm tụ điểm để mừng sinh nhật cho nhị đệ tôi: chiều Thứ Bảy nó đến, nấu thức ăn và nhậu ở nhà. Phụ thân tôi cũng có mặt. Sẵn dịp gọi về VN hỏi thăm Thất Thúc, rồi nhăm nhi tới 2h sáng. Sáng Chúa Nhật dẫn nhau đi ăn điểm tâm ( dim sum). Sau đó nó và phụ thân tôi cùng thu dọn lại đống đồ của mẫu thân tôi dọn xuống mấy tuần trước, chuẩn bị thêm chỗ cho bà dọn thêm đồ từ tiệm về, trong khi tôi phải bỏ mặc mọi người để rút vào phòng làm việc gần cả ngày để hoàn tất dự án. Hy vọng hai anh em chúng tôi đủ thân tình để nó coi nhà tôi như nhà nó, và không trách tôi lơ là.
Đến sáng/trưa Thứ Hai tụi nó mới về. Tuần này nhị đệ tôi nghỉ phép nên không vội về gấp hôm Chúa Nhật như mọi lần trước.
Hiện giờ tầng hầm và nhà xe của tôi chấc đầy đồ. Xe tôi phải đậu ở phía ngoài, bên cạnh nhà xe. Mẹ tôi, đồ gì bà cũng lấy theo, không chịu vứt bỏ món nhặt nào cả--hình như tánh người già là vậy. Thoạt đầu tôi từng có suy nghĩ: nhà tôi có tí tẹo mà lại chấc hết vào, còn nhà hai thằng nhóc kia thì sao? Nhưng rồi tôi tỉnh táo hơn: sanh nạnh như thế với em út là sai ở nhiều chỗ. Đây là cơ hội cho tôi. Còn hai đứa kia thì ... hồn ai nấy giữ.
Sáng hôm nay, thấy phụ thân tôi i-meo cảnh báo: vật dụng bà tạm gởi, cần giữ nguyên, đừng vứt bỏ món nào. Hmm...
Mấy tuần nay dự án WHBOE ở công ty vào giai đoạn cuối, công việc hơi chăm. Tối Thứ Hai thức suốt đêm để làm việc. Tôi không khẳng định, nhưng hình như chiều hôm sau đó trên đường lái xe về nhà (sau 36h không ngủ), tôi ngủ gục sau tay lái trong vòng 1-2 giây. Khiếp vía! Về tới nhà, ăn tối xong là tôi leo lên giường khò ngay. Bà project manager bên công ty bạn tuyên bố sẽ ngủ lại tại trường cho tới khi xong việc, nhưng tôi biết sức tôi có hạn, ngủ một giấc cái đã. Sáng 5h thức dậy, đầu óc bớt đần một tí nên đã giải quyết xong nan đề nhanh chóng, tới 9h thì xong việc. Hú hồn. Nhưng vẫn chưa xong hết đâu--phải còn mất vài ngày nữa để thu dọn bãi chiến trường.
Friday, July 10. 2009
ThanhHai Không biết có phải do mẫu thân tôi không đây. Mỗi lần Bà đi biệt tăm mấy ngày là tôi ngủ không được. Nhưng cũng chưa chắc đó là lý do. Dạo này công việc trong sở cũng khiến tôi suy nghĩ nhiều.
Hâm ly sữa nóng uống, rồi đi tiếp tục dỗ giấc ngủ thôi.
---
Cập nhật 2009-07-11 09:40:
09h00 sáng, mẫu thân gọi điện về để báo: ngày mai tam đệ sẽ mướn xe dọn đồ ở nhà bà xuống nhà tôi. Thì ra mấy hôm nay bà đi làm ở Ottawa Oshawa.
Monday, July 6. 2009
CDK Tuần lễ vừa qua tôi dành ít nhiều thời gian cho mẫu thân, phụ bà thu dọn nhà cửa sau khi tam đệ tôi nó đã dọn ra xong, chở bà đi ăn tối, đi đây đó chơi, và thả ý mời bà dọn về chỗ tôi ở, dù nhà tôi có hơi chật hẹp so với nhà của hai thằng em tôi.
Qua những sinh hoạt này, tôi đi đến hai xúc cảm mâu thuẫn.
Thứ nhất, Mẹ tôi làm tôi nhớ đến Đức Mẹ Maria lúc Bà đi dự tiệc cưới ở Canaan cùng với Chúa Giêsu. Thay vì nói "Con à, hãy cho họ thêm rượu", thì bà nói "Con à, người ta đã hết rượu rồi".
Thứ hai, tôi cảm giác những lời mà mẫu thân tôi thuật lại về những gì mấy anh em tôi nói, với bà, về nhau, dễ gây sứt mẻ tình anh em. Nhưng, cũng một ý đó, khi mấy anh em tôi trực tiếp nói cho nhau, thì nó chẳng có gì là nghiêm trọng, to tát cả.
Monday, June 29. 2009
CDK Hôm kia, tôi "chiếp":
Firefox 3 decided to stop working on me. Process shows in taskmanager but no GUI. Decided to give IE8 a try.
about one day ago from TwitterFox
Giờ đọc lại, xuất hồn tự mắng: "Thằng này ba xạo! Rõ ràng là đang xài Firefox rành rành (bởi do TwitterFox) mà bảo Firefox hư!" (1).
Lần nữa tạo cảm giác liên tưởng đến việc đọc Thánh Kinh: những gì người ta từng cho là mâu thuẫn, phi lý, có thể thật sự không phi lý cho lắm, nhưng rất có thể là vì bởi thiếu phối cảnh, và chưa đủ linh cảm--hay nói nôm na là "chưa có lòng".
Trong phối cảnh của tôi, tôi dùng hai máy: máy ở nhà bị hư Firefox, nhưng máy công ty vẫn còn dùng được (2). Nếu người đọc linh cảm rằng tôi vốn là thằng ba xạo, thì sẽ đưa ra kết luận (1), còn nếu linh cảm rằng tôi ít khi nói xạo, thì có thể sẽ đi đến kết luận (2).
Tương tự, nếu người ta cho rằng "ông Trời là đấng trọn tốt, trọn lành, và công bằng vô cùng", thì sẽ đi đến tác động này; còn nếu cho rằng "ông Trời không có mắt", thì sẽ dẫn đến những tác động khác.
Hmmm...Viết xong bài này, tôi đang "linh cảm" rằng...tôi sai ở điểm nào đó.
Sunday, June 28. 2009
CDK Chiều Thứ Sáu, tan sở xong, tôi đảo ra xem hội Xường Nướng (RibFest) ở Centennial Park bên Etobicoke. Chán!
Sáng Thứ Bảy, gọi mẫu thân rủ bà đi ăn sáng. Hôm nay tam đệ nó dọn nhà ra ở riêng. Cả đám bạn bè nó đến phụ dọn, rủ nhau đi ăn sáng bỏ bà ở nhà một mình. Bà than, "thôi coi như mất một thằng con". Tôi nửa đùa, "Lúc trước Mẹ đã mất một thằng con [tôi ám chỉ tôi] rồi nay lại mất một thằng con nữa à?" Bà không nói gì. Ăn sáng/trưa xong, định đưa bà đi hái dâu bên ngoài ngọai ô của Markham, vào tới nông trại Whittamore's Farm, thấy trời nắng quá, đâm ra chán, bèn quay về. Trên đường về ghé Pacific Mall mua 3 hộp dâu ($3). Chạy thẳng về nhà mẫu thân tôi, nhào lên ghế sofa ngủ một giấc. Đến tối dậy gọi phụ thân, rủ ông đi ăn tối cùng. Kéo ra Phở Asia trên đường Wilson (phía đông của Keele), gọi phần cơm gia đình canh chua cá kho tộ, ăn thấy ngon miệng. Người nhà tôi bảo do họ bỏ bột ngọt nhiều. Chắc là vậy.
Sáng Chúa Nhật. Nghe thiên hạ bàn tám ầm ĩ về cuộc diễu hành Gay Pride Parade sẽ bắt đầu 14h00 chiều nay. Nghe nói có cả triệu người khách đổ xô đến Toronto để tham dự lễ hội này. Mình có nên đi coi cho biết không ta. Tôi không kỳ thị với những người gay. Tôi tôn trọng khuynh hướng của họ. Nhưng tôi không tán đồng quan điểm của họ. Vẫn cảm giác có chút gì đó không bình thường.
Tuesday, June 23. 2009
CDK Năm nay, lần đầu tiên đứa cháu đích tôn đít vại này chứng tỏ rằng hắn xứng đáng bị truất phế: hắn đã quên ngày giỗ Bà Nội hắn (1/5 AL). Bây giờ đi đọc kinh cầu nguyện cho bà đây.
Monday, June 22. 2009
CDK Trưa nay tản bộ qua Sherway Gardens mua ly cà phê và đi khám mắt, gợi nhớ vì sao mùa hè là mùa tôi thích nhất.
Hôm qua (Chúa Nhật), Bắc Mỹ chính thức bước vào mùa hạ, và cũng là ngày Từ Phụ. Gia đình tôi dẫn nhau đi ăn Bò Bảy Món (phụ thân tôi đề nghị). Nhị đệ tôi nó lên từ hôm Thứ Bảy, để mừng mẫu thân tôi trở về.
Tối Thứ Bảy mấy anh em tụ lại tại nhà Mẹ tôi, nấu vài món lai rai tới 1h00 sáng thì kéo về nhà tôi ngủ.
Sáng Chúa Nhật, đi ăn sáng/trưa với phụ thân xong, trên đường về, cả đám cùng ghé qua khu đường College xem hội Taste of Little Italy, ăn được mấy cây kem sữa, xong thì về. Đến chiều lôi lò barbie ra nướng thịt, làm thêm một chầu nữa tới tối mới vãn tuồng. Lúc trước tôi đỗ thừa rằng do nhị đệ tôi nó có lò xịn hơn nên nướng thịt ngon hơn; lần này nó đích thân chứng minh là tại người nướng chứ không phải tại lò nướng.
Chung chung, một cuối tuần nhàn hạ.
Friday, June 19. 2009
CDK Hôm 25/5, mẫu thân tôi viết từ VN:
Ngày về trong vé máy bay là 18/6 lúc [05h45] sáng sẽ đến Toronto , nhằm ngày thứ năm , giờ đó nếu mọi người bận rộn để đi làm thì Mẹ sẽ đi Taxi về , không sao đâu.
Hôm qua, Thứ Năm, tôi và tam đệ chạy ra phi trường Pearson--lúc tôi đến hồi 6h15 thì nó đã có mặt ở đấy. Xem màn hình đăng tin tức các chuyến bay thì thấy máy bay của bà đã đáp đúng giờ. Hai anh em đứng/ngồi, đợi tới 09h00 không thấy bà ra, bèn đánh điện về VN cho Cậu Bảy tôi, mới biết bà mới vừa lên phi cơ hồi 18h00, tức là mới vừa ba tiếng đồng hồ rồi. Nghĩa là, vẫn số chuyến bay đó, nhưng mà là chuyến bay cho ngày Thứ Sáu, không phải Thứ Năm. Hai anh em bèn về không.
Sự việc trên đây gợi nhắc tôi một điều: đọc văn viết nếu chỉ hiểu theo nghĩa đen, không tìm hiểu thêm "nghĩa xen kẽ", thì dễ chết người.
Sáng nay hai anh em tôi lại đánh một chuyến nữa ra sân bay. 06h39 máy bay đáp. Khoảng 08h00 thì bà ra tới bên ngoài. Thấy tôi, bà vẫy tay với vẽ mệt nhọc. Tôi cười ra miệng, thấy bà đi mấy tháng về, trông có vẽ trẻ ra và thêm da thêm thịt. Hai anh em trả tiền cho mấy anh "khuân vác" xong ($18 cước phí + $20 típ theo "yêu cầu"), phụ bà đẫy các kiện hàng, đem ra xe của tam đệ (xe nó lớn, rộng chỗ hơn xe tôi), hộ tống về nhà mẫu thân, phụ đem đồ vào nhà. Xong, ba mẹ con chở nhau đi ăn sáng. Lúc về tôi nhắc bà cứ để đồ đạc đó khoan mở ra, ngủ một giấc cho khỏe đã. Xong thì tôi chạy đi làm.
Tuesday, June 16. 2009
CDK Sáng nay vừa thức dậy thì thấy tin khẩn của biểu muội và cả ngũ cô: Thất thẩm "đã mất vào sáng 16/6 vì đột quỵ do bệnh tim". Lật đật gọi ngay về Gò Công hỏi thăm thất thúc và để chia buồn, được biết thím bị trở chứng hôm Thứ Bảy, được đưa vào bệnh viện mấy hôm thì mất. Thật bất ngờ! Hồi năm 2005 khi tôi về thăm quê, gặp mặt thím lần đầu, nhận thấy thím là người nhiều cảm tình, rất dễ mến. Cuộc đời mong manh thật! Nay còn hơi thở đó; mai sẽ ra sao, thế nhân nào ai biết được.
Tội nghiệp cho cu Lợi, và bé Tâm (hình bên dưới), từ nay sẽ thiếu Mẹ:
(Hình chụp năm 2005, lúc mấy anh em cùng đi tảo mộ Ông Nội tôi)
Tuesday, June 9. 2009
CDK Trong tháng qua sức khỏe của tôi dường như có phần sa sút. Ho vẫn còn ho.
Hôm Thứ Sáu tuần rồi đi nhổ cái răng khôn cuối cùng. Lần này bị nó hành, muốn lên cơn sốt mấy hôm nay. Tối hôm kia tình cờ khám phá ra: chiêu Thất Thương Quyền của Kim Mao Sư Vương vẫn còn xài được. Chiêu này mấy năm trước tôi có lần xài thử, để kích thích cơ thể tự phục hồi mau hơn.
Sáng Thứ Bảy, nhận i-meo của mẫu thân--lại là những lời lẽ than oán, trách hờn. Tôi đã bắt đầu viết hồi âm, viết một tràng thật dài, cuối cùng thì xóa bỏ hết, cảm thấy lời nói trong lúc này sẽ là vô nghĩa. Ngôi Lời của Chúa đã xong việc. Giờ phải cậy nhờ tới Đức Thánh Linh. Tức là, những gì đã nói và muốn nói, hãy thể hiện bằng việc làm. Ai biểu tôi khơi khơi dùng thất thương quyền vốn chỉ để đánh mình, đem đi đả thương lòng tự ái của Mẹ làm gì. Từ trước tới nay tôi cứ ngỡ đây là một thử thách cho Mẹ tôi, nhưng thật ra nó là thử thách cho tôi, tức là: làm thế nào cho bà hiểu được tâm ý của tôi, và họa may tác động đến tâm ý của bà. Chỉ có thể thể hiện bằng việc làm thôi, bởi nói nhiều cũng bằng thừa, mà còn bị mắng là "hậu sinh không hiểu biết mà lại bày đặt phê phán" và hỗn xược "dạy đời" bà. Nhưng...làm bằng cách nào đây?
Tuesday, June 2. 2009
CDK Bó tay! Mắc chứng gì, tại sao đêm nay tự dưng mình lại mất kiểm soát bàng quang nhỉ. Trẻ thì không trẻ lắm. Già thì chưa đến nỗi già lắm. Stress?
|
Recent Comments