Tại các bệnh viện công cộng (được tài trợ bởi chính phủ--đúng hơn là bởi tiền thuế của người dân) ở Toronto, đôi khi bệnh nhân phải chờ đợi quá lâu (có khi hơn 10 tiếng đồng hồ) mới được gặp bác sĩ chuyên khoa điều trị.
Trong số các bệnh nhân đến phòng cấp cứu, chỉ có 20% là nằm trong tình trạng nghiêm trọng. Tuy nhiên, hầu như ai cũng cho tình trạng của mình là trầm trọng và đáng được điều trị trước các người khác. Vô tình hay cố ý, những người này gây trì trệ cho cả một hệ thống.
Thứ tự điều trị không nhất thiết là "đến trước, trị trước". Tùy mức độ nghiêm trọng của từng bệnh nhân, người đến sau sẽ có thể được ưu tiên điều trị trước.
Thiếu bác sĩ. Thiếu giường bệnh.
Giải pháp hiện thời cho những người có khả năng tài chánh: bệnh viện tư. $200 để gặp bác sĩ thường trực ER. Muốn gặp bác sĩ chuyên khoa, thêm $$$.
Công việc của các Y Tá Xếp Hạng (triage nurse)--làm thế nào để phân biệt được bệnh nhân đang nguy kịch hay đang dở trò, hầu sắp xếp thứ tự cho hợp tình hợp lý--là một nghệ thuật. Hay, dùng từ ngữ của một y tá được phỏng vấn, đó là một "yêu thuật (black art)". Cách xếp hạng: hạng 1 - gần chết, điều trị lập tức; hạng 2 - nghiêm trọng (nhưng chưa đến nỗi chết), ~ 15' đợi; hạng 3, ~ 30' đợi; v.v...
Recent Comments