Câu chuyện này nằm trong trang đầu của tờ Globe And Mail hôm nay và trên đài truyền hình địa phương hôm qua: ba nghiên cứu gia người Canada khám phá ra một mạng lưới gián điệp tên GhostNet. Tôi đọc bài này trong lúc ăn trưa, thấy có phần thú vị. Ăn xong, quay lại máy, nạp trang trực tuyến của bài viết, đọc mấy đoạn phản hồi của độc giả, thấy còn thú vị hơn. Trích đoạn:
Republic of Saturn from Canada writes:
I've read it, and as a computer expert, I will say it's [purely] bogus.
Posted 29/03/09 at 3:25 PM EDT
...
Republic of Saturn from Canada writes:
In computer science, a virus spread has a fixed distribution pattern. It will infect important computers, but most are just regular computers.
Nobody can target certain computers, it's simply impossible.
Posted 29/03/09 at 3:42 PM EDT
...
Richard Underwood from Victoria, Canada writes: Anyone that thinks attacks can't be targeted are living with their heads in the sand. So are those who think most major governments are not doing the same thing. Talk to a security company about targeted attacks. How many hits do you think the US Homeland Security or the Pentagon get daily?
Posted 29/03/09 at 4:05 PM EDT
Lưu ý cho quản trị mạng Cô Độc Khách: siết chặt tường chắn lửa, chỉ cho phép cổng 80 và 443 thoát ra ngoài được thôi.
During 10 years of follow-up, there were 47 976 male deaths and 23 276 female deaths. In general, those in the highest quintile of red meat intake tended to consume a slightly lower amount of white meat but a higher amount of processed meat compared with those in the lowest quintile. Subjects who consumed more red meat tended to be married, more likely of non-Hispanic white ethnicity, more likely a current smoker, have a higher body mass index, and have a higher daily intake of energy, total fat, and saturated fat, and they tended to have lower education and physical activity levels and lower fruit, vegetable, fiber, and vitamin supplement intakes
Như vậy, lấy vợ/chồng cũng có khả năng giết ta sớm. Điều này dường như đối nghịch với một nghiên cứu tôi từng nghe qua trước đây (không nhớ nguồn gốc) rằng những người độc thân có khả năng chầu Trời sớm hơn những người đã lập gia đình.
Tôi thấy, cuộc đời không quan trọng ở dài ngắn, mà quan trọng ở chỗ ta đã sống như thế nào.
“Suddenly the sunshine came in the bus and the voice said, 'Quick. Hurry up. Kill him and then you'll be safe,”' Mr. Li told one of his psychiatrists. “It was so quick, such an angry voice, and I had to do what it said. I was told that if I didn't listen to the voice, I would die immediately.”
(Trích tờ Globe and Mail)
Đó là biện lý của bị cáo Vince Li, 40t, trong phiên tòa cho một vụ giết người rùng rợn xãy ra trên một chuyến xe đò Greyhound hồi mùa hè năm ngoái. Hôm nay, phiên tòa ra phán quyết: Li không mắc trách nhiệm tội hình sự (not criminally responsible). Mens rea, một trong hai yếu tố buộc tội hình sự, không được thành lập bởi Li mắc bệnh tâm thần phân liệt (schizophrenia).
Mong manh thay, đường tơ ranh giới giữa sùng đạo, và cuồng tín.
Đối với những ai tôn thờ Thượng Đế, ngay cả những người trong tâm trạng bình thường, đừng nói là người mắc bệnh tâm thần, đôi khi không khỏi lầm tưởng rằng Thượng Đế đang sai khiến mình làm việc gì. Rối rắm thay, khi nhớ đoạn Sáng Thế Ký (chương 22), kể rằng Thiên Chúa đã từng bảo Abraham giết con một của mình để thử lòng tin của ông. Phải, con người cũng như phần mềm ứng dụng máy vi tính, luôn phải chịu thử thách. Có thử thách mới có hoàn thiện. Nhưng:
Thiên Chúa Thật không hề buộc con người làm điều ác (James 1:13)
Thiên Chúa có điều răn: chớ giết người (Exodus 20:13)
Với Thiên Chúa không thể có sự mâu thuẫn
Nhưng than ôi, một khi tâm trí bị bại liệt, thì làm sao còn suy xét được cho cặn kẽ? Xã hội phải có một phần chịu trách nhiệm.
Nói cho cùng, tôi vẫn chưa am hiểu lắm vì sao Chúa đã thử Abraham đến độ ấy.
Hôm nọ nghe trên đài CBC Radio One về cuộc thi The Best Job In the World. Người trúng tuyển được giữ vai trò bảo quản một hòn đảo ở Queensland, Úc Châu, trong vòng sáu tháng. Thì ra một trong những người được chọn vào vòng top-50 là người gốc Việt tên Linda Hoàng (hiệu: lindork@twitter; trang nhà: linda-hoang.com) từ Edmonton, Alberta:
Cô bé này khá biết dùng các phương tiện tiếp thị trên mạng nhỉ (home page, youtube, facebook, twitter,...). Tôi mới vừa bầu cho cô một phiếu.
This endless freeze-thaw cycle we've seen this season has created more cracks in our thoroughfares than ever before.
(Chu kỳ đông đá rồi lại tan đá này đã làm nên nhiều vết nứt trên đường lộ của chúng ta hơn với những năm vừa qua.)
Từ hôm trước tới nay, mấy lần mắt nhắm, mắt mở cán lên ổ gà. Nghe đâu mình lại có thể khiếu nại với thành phố để đòi bồi thường, nhưng chắc không dễ.
Hôm nay trời nắng chan chan, nắng một cách dối trá, bởi trời lạnh buốt da.
Theo dõi những diển biến trên, tôi liên tưởng đến câu ta thán của bác Curly (hay là Moe?) (Three Stooges): "What a revoltin' development!" Họ có quyền làm vậy sao? Tôi thương hại cho bác Harper, đang đương đầu với trận khủng hoảng kinh tế, thì lại phải đối đầu với những lộn xộn nội bộ của quốc hội. Nhân đây tôi (và tin chắc khá nhiều người dân khác) được dịp tìm hiểu thêm về luật lệ và hiến pháp của Canada trong những trường hợp hiếm hoi này. Một khi đảng cầm quyền không còn được sự tín nhiệm của quốc hội, thì chỉ có hai cách giải quyết: một là vị Toàn Quyền sẽ bổ nhiệm một chính quyền liên hợp (coalition government) từ những đảng đối lập; hai là tái bầu cử toàn quốc.
May cho bác Harper là hôm qua cơn ác mộng của bác đã được tạm yên, khi tân lãnh tụ của Đảng Tự do, bác Michael Ignatieff, đã tuyên bố ủng hộ (với điều kiện) ngân sách của bác, mới được công bố hồi hôm kia. Như vậy là Liên Minh Tự Do-Tân Dân Chủ đã tan rã.
Theo tin trên Yahoo! News, bài hát có tên "F.U.C.K Me"--ý quên, If You Seek Amy--trong anh-bum mới của Britney Spears hình như vi phạm luật bất khiếm nhã (indecency law):
Chắc cô này lại định dụng chiêu tiếp thị "sex sells" thể khôi phục ngôi "công chúa nhạc pốp".
Không thể tránh viết vài câu về hiện tượng "sốt Obama" (Obamania) liên quan đến lễ nhậm chức của tân tổng thống Mỹ hôm qua. Từ sáng tới tối, hễ mở đài phát thanh lên là nghe thiên hạ bàn tán về Obama. Tôi chỉ xem cuộc tuyên thệ và diễn văn của ông trên YouTube, tránh CNN, MSNBC, và theo dõi các bình luận. Không có cảm tưởng lẫn nhận xét gì. Để chờ cơn sốt hạ dần đã...xem ông ta sẽ làm được những gì. Trong bản tin đăng lời chúc phúc của ĐTC Biển Đức XVI, tôi lưu ý đến đoạn này: cần có sự chú tâm đến những kẻ đói nghèo, những người bị xã hội ruồng bỏ, và ... "những ai không có được tiếng nói cho chính mình" (Benedict said attention must be paid to the poor, the outcast, the hungry and "those who have no voice.").
Đã ẩn tích gần chục năm nay, hôm qua định hạ sơn, đi Hội Chợ Tết của Hội Người Việt ở CNE, nhưng rồi bị Như Quỳnh trong Hội Xuân Tha Hương cám dỗ, và ngược với lương tri ("against my better judgement" dịch ra làm sao ta), tôi đã đi xem hội chợ ở International Centre gần phi trường.
Cảm tưởng chung chung: chán, chán như con dzán. Địa điểm chật hẹp, tưởng tượng như tôi đang đứng trong một nhà kho (warehouse). Mấy gian hàng le ngoe, nhợt nhạt, chỗ duy nhất gây ấn tượng là quầy bán đồ chay của chùa nào đó ở Brampton--đã quên tên mất--có món bún bò huế (chay) bá chấy bò chét. Giàn âm thanh trong sân khấu quá tệ. Hồi trước đi nghe văn nghệ của mẫu thân tôi hát, tưởng âm thanh bên đó quá tồi, giờ có dịp so sánh, thấy cũng không đến nỗi tệ.
Một vài ý kiến đóng góp xây dựng:
Nếu họ treo thêm 2 cái màn hình LCD (không tắt tiếng) nơi hội trường ngoài (1 gần cửa ra vào, và 1 ngay trước cửa vào hội trường văn nghệ) thì có lý hơn.
Sân khấu văn nghệ cần rộng hơn, trang trí tươi tắn hơn cho hợp với không khí Tết. Tôi có cảm giác cái sân khấu hôm qua không xứng đáng với mấy anh chị em nghệ sĩ tên tuổi như Như Quỳnh, Bằng Kiều, Minh Tuyết,vv...
Tóm lại, có phần trình diển tự ứng này tôi thấy là ấn tượng nhất trong ngày:
Diễn ra trong lúc xổ số cho mấy em thiếu nhi, cậu bé này đã cao hứng, tự động leo lên bục thềm sân khấu, cầm bong bóng (chưa thổi) trong tay, múa máy vô tư.
Nhìn lại hai cái hội chợ tết khác nhau, tổ chức cùng ngày, không tránh được ý nghĩ: dường như cộng đồng người Việt ở đây vẫn chưa có đoàn kết cho lắm. Nhưng cũng có thể hiểu được quan điểm của người trong cuộc: tất cả chỉ là sự cạnh tranh công bằng trong kinh doanh.
Theo tin (nghe trên đài CBC Radio One tối hôm qua trên đường về), Hiệp hội Tự Do Tư Tưởng ở Toronto dự định nhập khẩu chiến dịch khuyến mãi thuyết vô thần, từ Anh quốc vào Canada, với khẩu hiệu quảng cáo: "Rất có thể Thượng Đế không tồn tại. Đừng lo lắng nữa và hãy hưởng thụ cuộc đời của bạn (There is probably no God. Now stop worrying and enjoy your life)".
Ý tưởng thoáng lên, khi nghe qua khẩu hiệu trên: buông thả bất kể (reckless abandonment).
Sáng nay ngủ dậy thì nghe tin này tràn lan khắp đài phát thanh và truyền hình: hàn thủy biểu hôm nay tụt xuống tới -22°C. Cộng thêm độ gió, sẽ có cảm giác như -30°C. Nhiệt độ trong nhà tôi là +22°C. Hơi lo là trời lạnh thế này đề máy xe sẽ khó nổ máy. Nhưng may là không vấn đề gì.
Thời tiết giá lạnh thế này, chính quyền địa phương và các cơ quan từ thiện đặc biệt chú tâm đến những người vô gia cư. Vâng, ở một xứ sở văn minh như thế này cũng có tồn tại nạn vô gia cư và ăn xin. Lạ một điều, bởi lý do nào đó, một số người này từ chối sự giúp đỡ. Mới tháng vừa rồi có một bi kịch. Nghe đâu bên Vancouver có một người đàn bà, 47t, vô gia cư--mỉa mai thay--đã bị lửa thiêu chết khi túp lều tạm thời của bà phát hỏa. Trước đó bà ta đã ba lần từ chối sự giúp đỡ của cảnh sát và nhân viên từ thiện.
Tin từ ctv.ca, thuốc chích ngừa cảm cúm năm nay không thể bảo vệ người ta đối với dạng dịch cúm có tên B/Victoria mà chỉ chống được dạng B/Florida cùng hai dạng A là H3N2 và H1N1. Hèn gì năm nay dù tôi có chích ngừa mà vẫn trúng cảm.
Trưa nay đưa mẫu thân tôi đi may lại vết thương, ngồi ngoài phòng đợi, buồn buồn lật tờ MacCleans ấn bản tháng 7, 2008, thấy có bài viết hay hay, về Bill Gates, với tựa đề The Gospel According to Bill (Phúc Âm theo Bill). Một khi người ta đã đạt được sự giàu có vượt qua mức tưởng tượng, thì còn việc gì nữa trên đời để làm đây? Câu trả lời theo Bill Gates, mà hiện giờ ai cũng đã biết, ấy là: làm từ thiện. Điều tôi không biết là: bác Bill không phải là người đầu tiên đi theo công thức này, mà dường như bác đang đi theo dấu chân của John D. Rockefeller và Andrew Carnegie. "Mốt" này dường như hơi được thịnh hành trong xóm người muốn làm giàu: chú tâm kiếm cho thật nhiều tiền, rồi thì với số tiền kếch xù ấy ta có thể làm được nhiều việc từ thiện giúp ích cho đời. Bác Gates là một gương sáng cho những người này.
Nhưng có điều--và như lời thằng nhị đệ của tôi nó đã có lần nói--nếu tôi cần bác cứu trợ, mà phải chờ đến khi nào bác thành đạt vượt sức tưởng tượng mới có thể được bác cứu giúp, thì tới chừng đó tôi sẽ đã chết khô khan từ kiếp nào.
Recent Comments