CDK Bài viết về việc
chỉ trích đồng nghiệp vừa rồi hình như có liên hệ đến bài này...
Nói đến "khiêm tốn" thì thiết nghĩ chắc bản thân tôi không thiếu. Nhưng, như mọi thứ, "khiêm tốn" cũng phải tùy theo thời điểm và trường hợp. Nhiều lúc cái "khiêm tốn" của tôi nó đem lại điều hại cho tôi, khi bị chỉ trích (trong nghề nghiệp) điều đầu tiên tôi làm là nhượng bộ (vì người kia thật sự giỏi hơn và già dặn hơn tôi nhiều--ông ta là bật thầy của tôi), nhận lỗi ở nơi mình, đứng sang một bên để người khác lèo lái vấn đề. Kinh nghiệm cho thấy, hậu quả lại càng tai hại hơn, vì mặc dù người kia giỏi hơn và nhiều kinh nghiệm hơn tôi, ông ta không có nhiều kinh nghiệm trong phạm vi chuyên chế của tôi, cho nên nhận định của ông ta chỉ nằm trong phương diện khách quan. Tôi sai ở chỗ không sớm nhận ra điểm này.
Hìhì....Hôm nay, phiên họp về cấu trúc và bước thiết kế tiếp theo của sản phẩm, lại một lần chạm trán nhau, nhưng kết cuộc thì lại khác, đủ chứng tỏ một điều:
nếu ta tha thiết với một cái gì đó thì phải quyết tâm bênh vực nó tới cùng. Kết quả tiếp đến, đôi khi sẽ tạo sự ngạc nhiên thú vị cho chính bản thân ta.
Đôi khi, tôi tự nghĩ, tôi bây giờ có bằng ông hồi 10 năm về trước không nhỉ.
Bây giờ tuy tôi vẫn phục ông, ông ta vẫn giỏi hơn tôi, nhưng 10 năm kinh nghiệm trong nghề nghiệp cũng đủ khiến tôi có chút nhận xét, rằng những giải pháp của mình cũng có giá trị đôi chút chứ không phải tệ, cứ việc thẳng thắn mà đấu lý, không ngần ngại...
Điều duy nhất đáng e ngại ở lối tư duy như thế này, sợ ở hậu quả, mình sẽ biến thành những gì mình hết sức tránh né: một tên cố chấp, ngang ngược, và ba hoa, cao ngạo quá đáng.
Recent Comments