CDK Ngày giỗ Ông Nội tôi nhằm ngày 27-08 AL, tức là hôm Thứ Sáu vừa qua. Do lu bu nên đã chễnh mảng, không đọc kinh đúng ngày cho ông. Thật có lỗi.
Ông tôi quê ở Gò Công, làm nghề thầy giáo trung học tại đấy một thời gian. Sau đó vì việc xin dạy tại trường công lập Nguyễn Đình Chiểu ở Mỹ Tho, nên đã dời gia đình lên Mỹ Tho sinh sống. Trong khi đó, ông còn xin dạy thêm ở Hòa Đồng,
Chợ Gạo, hằng ngày đạp xe đạp hơn mười mấy cây số để đi dạy. Hè vừa rồi tôi cũng đạp 15 cây số để đi làm mỗi ngày. Vậy là hai ông cháu coi như có chút điểm tương đồng.
Hồi nhỏ tôi ít gần gũi với ông (tôi quấn quýt bên Bà Nội tôi nhiều hơn). Nhưng cũng có vài kỷ niệm khó quên. Nhớ năm '76, '77 gì đó, khi tản cư từ Sài Gòn về Gò Công, từ huyện về ấp Thanh Nhung, mấy thúc thúc cùng mẫu thân và nhị đệ tôi đã rẽ ra, đi xe bò về trước theo ngã
Tân Tăng Hòa, còn hai ông cháu từ từ tản bộ về qua ngõ Tân Cương, đi hai bên đồng lúa xanh bát ngát, phơ phất theo từng đợt gió. Thỉnh thoảng trên đường, gặp lại bà con đã từ lâu không gặp, ông dừng lại nói chuyện. Họ hỏi:
- ủa, con của đứa nào đây anh?
- con của thằng N. đó anh.
- chà, hai ông cháu, một già một trẻ, vừa đi vừa tâm sự như hai người bạn vậy nha.
...
Dường như giây phút đồng hành với ông lúc đó là lúc tôi gần ông tôi nhất.
Sau khi đã ổn định ở dưới quê, tôi vào học lớp một. Một hôm ngồi treo vắt võng trên nhánh cây chùm ruột trước nhà, lớn tiếng đọc lào lào bài tập đọc, không nhớ nguyên bài thế nào, chỉ nhớ cuối bài có câu mà tôi dõng dạc đọc là "cho em không lớn". Ông tôi ngồi ở dưới nghe được, bèn lên tiếng sửa là "cho em khôn lớn". Tôi không chịu nghe theo. Thế là hai ông cháu cãi nhau. Sau cùng, ông mệt quá, thốt lên, "Đồ ngu!" Thằng khỉ nhị đệ của tôi ở dưới đất nghe vậy, cũng hòa theo, "hì hì hì ... anh hai nhu! hì hì".
Ông mất năm '80. Còn nhớ đêm đó, nửa đêm chợt tỉnh giấc, thấy mình đang nằm trên nhà bác Ba Giáo ở cùng xóm (Bác Ba là con trai của Ông Sáu, anh ruột của Bà Nội tôi). Hỏi tại sao tôi lại ở đây thì không ai chịu nói. Tôi nằng nặc đòi về vì không muốn ngủ xa Bà Nội. Mãi lâu mấy anh mới đưa tôi về nhà. Bà nhìn tôi mếu máo, "Ông Nội mất rồi con". Tôi ngơ ngác không biết nói gì, cũng không xúc động gì--tuổi thơ chừng ấy làm gì biết ý thức về sinh tử. Thì ra chú tôi đã đưa tôi lên ngủ nhờ bên nhà Bác Ba để gia đình tiện lo tang sự.
Sau đó, đi "thăm nuôi" phụ thân tôi ở Tây Ninh. Trên đường đi bộ mấy cây số từ trạm xe vào trại cải tạo, chung quanh cảnh hùng vĩ của Núi Điện Bà, Bà tôi đã căn dặn nhiều lần: "Ba con có hỏi thì hãy nói Ông Nội vẫn khỏe. Đừng cho Ba con biết Ông mất, kẻo Ba buồn." Tôi răm rắp, vâng vâng, dạ dạ. Đến hồi gặp Ba tôi, Bà Nội đi rửa mặt, còn tôi vô tư ngồi chơi trong lòng Ba. Chợt Ba hỏi "Ông Nội khỏe không con?" Tự nhiên tôi mếu méo, lời thốt ra vô tư như không cầm được, "Ông Nội mất rồi!" Nói xong thì òa khóc lên ngon lành. Phụ thân tôi, trong nỗi đau với tin bất ngờ mất cha, lại phải vội dỗ giành, an ủi đứa con ngỗ nghịch đang ngồi gọn trong lòng ông.
Sớm mai dậy sẽ đọc kinh cầu nguyện cho Ông tôi.
Recent Comments