SJPD đã làm một việc làm đáng hổ thẹn. Ở nước văn minh tự do mà như thế này thì làm sao có thể trách được việc công an đánh dân ở Việt Nam. Tôi thấy đây là thử thách cho cộng đồng người Việt hải ngoại để thể hiện lòng bác ái đối với "kẻ thù".
Dĩ nhiên, tín ngưỡng Kitô giáo của tôi đã khiến tôi mù lòa, không nhìn được đây là một tên Việt cộng nằm vùng đáng kinh tởm, cha ông của hắn đã từng đày đọa cha ông của tôi trong ngục tù cãi tạo, mà chỉ coi hắn như là một tạo vật của Thiên Chúa, đáng được hưởng công lý như mọi người, cho dù hắn thật sự có tư tưởng muốn giết người anh em đồng loại mình hay là không.
Ngày nay, nhiều trí thức rất giỏi nằm ngay ở trong nước. Để họ “từ chức” nghĩa là mất “nội lực”, và vì thế khó mong “ngoại lực” quay về, dù có trải thảm đỏ.
...
Người ta bảo, tiếng quát của kẻ thất phu không đáng sợ, đáng sợ hơn là sự im lặng của những nhà hiền triết.
Câu cuối nghe tương tự như câu:
All that is necessary for evil to triumph is for good men to do nothing.
Đã tự hứa lâu rồi, hôm qua mới có dịp "mã số hóa" (digitize) cái băng cassette sinh hoạt Trại Về Nguồn hồi năm 1986 tại công viên Akasaka-yama thuộc tỉnh bang Niigata (ở đây có đoạn viđiô về công viên này), đã nghe lại, và rùng mình đẩy lên mới sáng nay--rùng mình vì nhớ lại lúc nhỏ tôi "quậy" thật.
Những gì của cộng đồng, nay trả lại cho cộng đồng.
Đợt đi trại này phụ thân tôi không có đi, nên tôi đã đem theo máy ghi âm bỏ trong túi để thâu lại từng chi tiết để đem về cho ông nghe. Tôi còn nhớ, do Ba tôi không đi nên khi bước lên xe buýt tôi buồn hiu, nhưng 5 phút sau, khi đã hòa vào cuộc vui "văn nghệ bỏ túi" ở trên xe, thì đã bỏ quên cái buồn đâu mất tiêu.
Đây là sơ lượt vài thời điểm của đoạn ghi âm:
00:05:42: "Từ Bắc vô Nam nối liền nắm tay, tay kia cầm sợi dây, để bắt con cầy" là giọng của "yours truly".
00:14:20: "Đi xích qua bên bểnh. Người ta đi ngay hàng người ta đây [mà] khi không xích ra sao được!". Giọng tôi "cãi lộn" với Nga. Đợt đi trại này là lần đầu tiên chúng tôi quen nhau.
00:20:30: "Thấy hông, con nói con đem theo miếng trải rồi mà Ba không cho [đem]." Lại là giọng nhí nhảnh của cô bạn tên Nga của tôi.
00:45:10: "Dozo, yoroshiku onegaishimasu."
00:45:45: Bé Đinh Nguyễn Tường Vi hát bài "Kìa con bướm vàng"
00:47:00: Kịch bản Sơn Tinh Thủy Tinh
00:53:15: "Kết thân, kết thân! Mấy người? Năm người. Woh...ba người..."
Hôm nọ nghe trên đài CBC Radio One về cuộc thi The Best Job In the World. Người trúng tuyển được giữ vai trò bảo quản một hòn đảo ở Queensland, Úc Châu, trong vòng sáu tháng. Thì ra một trong những người được chọn vào vòng top-50 là người gốc Việt tên Linda Hoàng (hiệu: lindork@twitter; trang nhà: linda-hoang.com) từ Edmonton, Alberta:
Cô bé này khá biết dùng các phương tiện tiếp thị trên mạng nhỉ (home page, youtube, facebook, twitter,...). Tôi mới vừa bầu cho cô một phiếu.
Dạo này gặp phải cụm từ này hơi nhiều. Lúc trước, trên Diễn đàn BBC. Gần nhất là trên blog KHMT quanh đề tài Hoàng Sa-Trường Sa. Gần như hễ ai lên tiếng phê bình chính quyền Hà Nội thì ngay lập tức bị chụp mũ là "phản động", "phản quốc".
Chúa Nhật vừa rồi tôi đi gửi tiền lì-xì Tết về cho mấy đứa em bà con bên VN, định gửi kèm lời nhắn thì chị chủ tiệm bảo, "thôi hãy gọi điện về nhắn đi. Mấy ngày nay bên đó lu bu lắm, thế nào họ cũng sẽ quên kèm lời nhắn của em mà thôi". Tôi tự hỏi, không biết mùa Tết Nguyên Đán năm nay bọn phản động, phản quốc như tôi sẽ đổ bao nhiêu triệu/tỉ đô la vào nền kinh tế VN nhỉ. Nghe đâu, có dự báo: "lượng kiều hối năm 2008 có thể tăng khoảng 2.5 tỉ USD, đạt 8 tỉ USD."
Mấy hôm trước xem lại cuốn phim Tinh Võ Môn do Lý Liên Kiệt đóng (Fist of Legend, 1994). Đoạn cuối phim, Trần Chân nói: "Nếu tôi không còn có một quê hương nữa, ít ra tôi vẫn còn được sống bên người đàn bà tôi yêu." Tôi không còn có một quê hương nữa. Nghe sao thấy buồn buồn.
Tôi ba phần khâm phục bác Trung, có lối suy nghĩ sáng suốt, ôn hòa và lành mạnh:
mình đã chuẩn bị tâm lý, tinh thần, và cả thể lực nữa cho những chuyện tồi tệ nhất có thể xảy ra, nhưng mình luôn hy vọng vào những chuyện tốt đẹp nhất.
Recent Comments