ThanhHai
Tối hôm qua vừa về kịp để xem phần 2 của phim truyện
The Path To 9/11 (Đường Đến
9/11), nhân kỷ niệm 5 năm ngày xãy ra biến cố. Phim giả thuyết, chỉ dựa một phần trên sự kiện dẫn đến biến cố 9/11, và dựa theo bản tường trình của Hồi Đồng 9/11 (
9/11 Commission).
Năm năm trước, 11-09-2001, tôi còn nhớ rõ mình ở đâu và đang làm gì. Lúc đó còn chưa đến 9 giờ sáng. Tôi vào làm việc sớm hơn thường lệ. Trong công ty chỉ có tôi và hai anh bạn đồng nghiệp. Thời tiết mùa thu lúc bấy giờ thật tươi mát. Một buổi sáng thật yên lặng, trời quang đản tuyệt đẹp.
Anh bạn đồng nghiệp ngồi đối diện chợt thốt lên: có chiếc phi cơ đã đâm vào tòa cao ốc Trung Tâm Mậu Dịch Thế Giới (World Trade Center) tại Nữu Ước, mạng CNN đang có phát hình chi tiết. Hai đứa tôi vội lướt vào mạng CNN ngay, và xem được đoạn phim ngắn chiếu cảnh chiếc phi cơ đang lờn vờn gần tòa cao ốc và từ từ đâm thẳng vào. Tôi xem đoạn phim mà nửa tin nửa ngờ . Sự cố quá đột ngột. Sự bàng hoàng chưa dứt thì có tin một chiếc nữa lại đâm vào. Nhìn trên đoạn video lờ mờ, bọn tôi nhìn chiếc phi cơ vòng qua khuất phía sau tòa lầu phía bắc, phút chốc lại xuất hiên và đâm thẳng vào tòa phía nam. Bọn tôi xem được mấy phút thì không truy cập được nữa--mạng CNN đã bị nghẹt vì quá nhiều người truy cập cùng một lúc.
Xem đoạn cuối của cuốn phim Đường Đến 9/11: Quang cảnh đường phố trước tòa WTC; bên trên có tiếng động ầm ầm báo hiệu cho sự sắp sập hoàn toàn của một đại trung tâm thương mại cao 105 tầng; dưới mặt đất, một vị linh mục tuyên úy đang lăng xăng điều động những người chạy nạn, miệng đọc đoạn kinh cầu "...Thánh Maria Đức Mẹ Chúa Trời, cầu cho chúng con là kẻ có tội, khi này, và trong giờ lâm tử, Amen"...Tự nhiên tôi có cảm giác thổn thức, lồng phỗi nất lên từng cơn, như một người đang thiếu dưỡng khí, cổ họng nghẹn đắng, dòng lệ tuông trào vô tư. Tôi chẵng biết vì sao tôi khóc và khóc cho ai--họ đều không tên không tuổi đối với tôi--chỉ cảm giác được sự mất mát to tát của bao nhiêu sinh linh, trong khoảnh khắc ấy, hình dung những giây phút cuối cùng của họ như thế nào, gợi lên nỗi sầu bao la, mặc dù chỉ trong giây lát, để rồi sau đó tôi cũng phải trở lại với cuộc sống của riêng tôi. Nhưng trong nhất thời, thật tán đồng với lời Cha Tuyên Úy: Xin Đức Mẹ cầu bầu cho chúng con trong giờ lâm tử, Amen.
Sau khi hai tòa WTC sập rụi, mấy bác Ao-Cai-đa lên tivi loan bố, lý lẽ đại khái như sau: "Hỡi những người Mỹ! Đây là sự trả đũa của chúng tôi đối với chính sách của nhà cầm quyền của các bác tại Trung Đông. Chính quyền của các bác là kẻ đã gây nên kết cuộc này. Có trách thì hãy trách nhà cầm quyền của các bác...."
Nghe qua lý lẽ trên, tôi liên tưởng đến tình cảnh tương tự: một anh vũ phu, sau một trận đánh đập vợ mình thậm tệ, buông lời rằng, "tại sao, tại sao cô lại khiến tôi phải phương hại đến cô? Cô không biết rằng những gì cô làm đã buộc tôi phải đánh đập cô sao?"....Có ai khác nhận thấy có chút vấn đề trong lối suy nghĩ này không?
Recent Comments