Từ mạng /., bắt được tin này về chương mới nhất của vụ kiện SCO v. Novell, định viết ít dòng cảm tưởng--tôi nhớ nhóm lập trình trong công ty tôi đã bàn tán xôn xao khi vụ này mới khởi sự. Viết được một tràng, chưa kịp bấm "Save", loay hoay sao bấm lộn nút nào đó (Ctrl-R ?), trình duyệt Firefox tự dưng tái nạp trang (refreshed), mất hết tất cả.
Ý Trời!
Không viết lại!
VietCatholic News (Thứ Bảy 12/01/2008)
Chứng kiến những biến cố diễn ra trong suốt tuần lễ vừa qua, từ khi giáo dân xứ Thái Hà và các linh mục Dòng Chúa Cứu Thế (DCCT) tại cộng đoàn Hà Nội chính thức lên tiếng yêu cầu chính quyền nhà nước cộng sản Việt Nam hoàn trả lại phần đất 16.362m2, hiện nay đang bị chiếm đoạt bất hợp pháp bởi công ty may cổ phần Chiến Thắng tại Hà Nội.
Chính quyền điạ phương tại quận Đống Đa đã phối hợp với các lực lượng khác, bao gồm: công an 113, an ninh, cán bộ thanh tra xây dựng, lực lượng dân phòng… để bảo vệ cho công ty may Chiến Thắng tiến hành xây dựng trái phép trên phần đất hiện đang còn tranh chấp giữa giáo xứ Thái Hà, tu viện DCCT Hà Nội, và chính quyền điạ phương.
Thửa đất này được mua bởi Đức Giám Mục Francois Chaize, đại diện cho nhà DCCT tại Hà Nội. Hiện nay cộng đoàn DCCT Hà Nội là pháp nhân chính thức có chủ quyền thực sự trên toàn bộ diện tích khu đất 61,455m2.
Sự cưỡng chiếm đất đai bất hợp pháp của chính quyền cộng sản từ suốt hơn nửa thế kỷ vừa qua đã làm cho người dân đất bắc đem lòng căm phẫn, vì sự cưỡng đoạt tài sản của nhân dân một cách thản nhiên, hết sức phi lý. Gây nên không biết bao nhiêu oan trái. Ví dụ chính sách “Cải cách ruộng đất” diễn ra tại miền Bắc vào năm 1956 đã để lại không biết bao nhiêu hậu qủa thê lương.
Nhà nước làm công việc của nhà nước, tôn giáo làm công việc của tôn giáo. Tôn giáo không can thiệp vào công việc của nhà nước, nhưng ngược lại, nhà nước cũng cần không can thiệp vào công việc của tôn giáo. Đó là một trong những “nguyên tắc con” thuộc đặc trưng của nhà nước pháp quyền. Tài sản của hai bên cũng nằm trong phạm vi này.
Về những tranh chấp hiện nay của Giáo hội với Chính quyền, phía Công giáo đơn giản chỉ muốn đòi lại những gì thuộc tài sản của Giáo hội đã bị Nhà nước “sung công” dưới nhiều hình thức. Như vậy, họ không hề làm, mà cũng chẳng nói chính trị, dù nói về chính trị cũng là quyền của họ.
Cải cách ruộng đất--trên lý thuyết thì thật hay, nhưng đem áp dụng thì thật là ác ôn. Cũng như chủ nghĩa cộng sản--lý thuyết tuyệt vời; áp dụng lộn thời. Chủ thuyết cộng sản đem đến một sự mâu thuẫn: mục đích nó là xóa giai cấp, bỏ đói nghèo, cơm no, áo ấm; nhưng áp dụng được thuyết ấy đòi hỏi phải sẵn có một xã hội cơm no áo ấm, bằng không sẽ vấp phải tình trạng tham nhũng, tạo nên giai cấp "có" (con ông cháu cha) và giai cấp "không có" (người dân đen), phân biệt giàu nghèo vẫn còn, và kết cuộc là nó tự phá hoại mục đích của chính nó. Bởi thế mới nói là "áp dụng lộn thời". Có thể loài người sẽ dần đi đến một xã hội "cộng sản", chỉ có điều, chừng đó người ta sẽ không gọi nó là "cộng sản" hay "xã hội chủ nghĩa" nữa, bởi các cụm từ này đã bị ô uế đi mất rồi.
Hỏi: hai mạng khắc nhau có thể sống hòa hợp với nhau được không?
Đáp: Tuy thử thách sẽ lớn, nhưng nếu biết nhường nhịn, tôn trọng nhau, thì dĩ nhiên được. Nếu có thể sống hòa hợp nhau được, thì công trạng sẽ lớn. Nếu ta chỉ chọn cách dễ để sống, thì có hay ho gì, bởi tiểu nhân cũng làm được điều đó. <-- Lời lẽ của một tên ngu (i.e. moa), thích chọn đường khó mà đi.
Có hai bài toán: 1) có ba phương trình: Mộc khắc Thổ, Mộc khắc Thổ, Thổ sinh Thổ; 2) bốn phương trình: Kim khắc Mộc, Mộc khắc Thổ, Mộc khắc Thổ; Thổ sinh Thổ, Thổ sinh Kim.
Hỏi: bài nào nan giải hơn (i.e. khó dung hòa hơn)?
Đáp: theo kinh nghiệm, hình như là (2).
Tất cả đều chỉ là thử thách [cần phải vượt qua]. Có điều an ủi: Chúa sẽ không thử thách quá mức giới hạn của bản thân mình.
Hy vọng vài chục năm sau, khi đọc lại những hàng chữ này, tôi sẽ vẫn còn hiểu được chính mình đã muốn nói gì trong thời điểm này.
Trên giấy tờ của phụ thân tôi ghi '47, nhưng ông lại là Bính Tuất, có nghĩa là '46 chứ không phải '47 (trừ phi ngày tháng trong giấy tờ cũng sai nốt).
Như vậy là mẩu thân tôi đã nói đúng, và vừa rồi đích thực là "lục tuần + 1" chứ không phải lục tuần.
Hồi 2005 khi tôi gửi thư mừng sinh nhật, phụ thân tôi hồi âm:
Bà Nội nói Ba sanh năm Bính Tuất (Tuổi con chó).
Tết tới là năm Bính Tuất...Vậy là chu kỳ 60 năm của Bính Tuất lại đến...Thời gian xem vậy mà đúng như người ta nói "Thắm thoát như thoi đưa"...Con cái trưởng thành...Cha mẹ tuổi già lại đến...Già thật rồi...nên dạo này làm việc thở hơi mệt (như Ông Nội ngày xưa khi làm việc gì đó trong nhà) dĩ nhiên là "ép tim" nên ngực cảm thấy hơi "nặng ran" tí thôi...cũng không nhiều lắm. Mỗi ngày cứ đều 1 viên thuốc cao áp huyết và 1 viện ngăn hấp thụ mở.
Phụ thân, đứa con lạc loài này thương phụ thân lắm lắm! Nhưng hình như vẫn còn có khắc tinh dèm pha, khiến giữa cha con còn có khoảng cách làm sao ấy.
Lại một năm trôi qua. 2008 đã tới. Năm nay hơi lu bu, năm mới đã đến mà cứ ngỡ như chưa. Nói thế không phải tôi không vui; ngược lại, tôi vui như chưa hề được vui.
Mấy hôm trước gđ chú ba nó xuống chơi, xum hợp được mấy ngày Nô-en rồi mới đi.
Duy có điểm buồn: ông bà cụ vẫn giận hờn nhau...kéo con cháu rơi vào tình cảnh khó xử. Không này thì kia, cuộc đời ngắn ngủi, có khi nào là hoàn mỹ.
Cuộc đời nhiều bận rộn. Tâm nguyện của tôi cho 2008: xin cho tôi đừng quá bận rộn đ/v việc cầu đạo, và nếu có cao ngạo, đừng cao ngạo đến nỗi không cần đến Ông Trời.
Đã nghỉ lễ 2 tuần nay, ngày mai vào công ty chắc sẽ hơi bị...oải.
Ghét nhất là tình trạng này: vận công điều tức mà không thể được, cảm giác sức lực đà tiêu tan đâu hết. Không đến nỗi phải liệt giường nhưng không có ý chí để làm việc gì đáng kể.
Hôm qua và hôm nay, thành phố đắm chìm trong cơn bão tuyết lớn. Càng không muốn bước chân ra ngoài.
Tối nay hệ thống mạng của công ty xem chừng có vấn đề (có lẽ do cơn bão đánh ngã cột điện), không thể bắt mạch vào máy của công ty để làm việc. Đành trùm mền Xưng Tội tiếp vậy. Hy vọng công lực sẽ kịp thời hồi phục để ngày mai tiếp tục..."cày".
Tuần trước mừng sinh nhật lục tuần cho Ông. Lần đầu tiên sau thời gian khá lâu, mới thấy Ông vui cười như hôm ấy.
Hôm qua, chở cô em đi khắp làng tìm mua quà sinh nhật cho nó. Vọt ra Yorkdale không có, bèn tọt xuống tận Eaton's Centre trong trời mưa ướt át. May là tìm được đôi giày mà cô nàng ưa thích--không uổng đường xa.
Đưa cô bé về nhà xong là tọt sang rước bà cụ xuống ăn bữa cơm gia đình. Bà làm như không muốn nói chuyện, xem chừng còn giận hờn Ông lắm. Tôi thấy như Bà cứ mãi lo trách hờn Ông, nên không thấy (hay không muốn thấy) Ông lúc nào cũng lo lắng cho Bà nhiều, nếu không muốn nói là "quá nhiều". Có lẽ ngày nào đó khi sẽ nhận ra, thì đã muộn màng.
Nhờ gợi ý của bác Hưng, tình cờ làm sự tò mò của tôi, về nguồn gốc của con người, được thỏa mãn dễ dàng hơn. Chương trình Journey of Man (Hành Trình của Nhân Loại) này cực kỳ thú vị.
Xem phần 1/13 trên YouTube:
Khám phá của bác Spencer Wells, dựa trên nghiên cứu mtDNA (mitochondrial DNA), cho thấy: tất cả loài người đang hiện hữu trên trái đất hiện nay đều bắt nguồn từ một người đàn ông sống ở Phi Châu khoảng 60,000 năm trước đây.
Từ nơi đó, đã có nhiều đợt di tản ra khắp Năm Châu.
Đợt đầu tiên tản sang vùng bán đảo Á Rập, Trung Đông, tiểu lục địa Ấn Độ, dần tới Đông Nam Á, và sau cùng đến Úc Châu.
Đợt di tản thứ hai từ Phi Châu nhắm hướng bắc, tách rời tại vùng Syria và quét về hướng tây bắc đến vùng Nam Tư (Yugoslavia), rồi tràn đến Trung Á (bắc Áp-ga-nít-tăng). Tại đấy họ lại phân chia nữa, để rồi tràn vào Âu Châu khoảng 15,000 năm trước đây.
Như vậy, con người của ngày nay đã bắt nguồn từ Phi Châu, từ một người đàn ông, được gọi là Y-chromosomal Adam.
Tuy được gọi là "Adam" (người đàn ông đầu tiên), nhưng tôi nghĩ người này tương đương với ông Noah trong Thánh Kinh hơn là ông Ađam. Và có thể họ đã di tản bằng đường biển lẫn đường bộ (ông Nô-a đã từng biết đóng tàu).
Đôi điều thắc mắc từ đây không biết ngành khảo cổ học có thể giải thích được không?
Tại sao họ không truyền cho con cháu biết là họ đến từ đâu? Phải chăng người đến được vùng đất phì nhiêu mới, không muốn nhớ đến sự thô sơ, nghèo hèn của xứ sở cũ?
Những người đầu tiên này có những ý niệm như thế nào về Ông Trời?
Thần Nông là một trong ba vị "hoàng" của Tam Hoàng Ngũ Đế, tám vị khai sáng nền văn minh Trung Hoa. Thần Nông là hậu duệ của Phục Hy (~ 2800–2737 TCN). Theo Wikipedia:
Phục Hy và Nữ Oa là thần chồng và thần vợ, được coi là tổ tiên của loài người sau một trận đại hồng thủy. Cũng như Thần Nông là người đã phát minh ra nghề nông và là người đầu tiên dùng cây cỏ làm thuốc chữa bệnh.
Lúc bấy giờ, mặt đất bị tràn ngập bởi một trận lũ lụt lớn, và sau đó chỉ còn có Phục Hy và Nữ Oa (Nüwa) được sống sót. Họ cho dời về Núi Côn Luân để an cư. Tại đấy họ cầu nguyện xin dấu chỉ từ Ngọc Hoàng Đại Đế. Ngọc Hoàng chấp nhận cho họ làm vợ chồng và hai anh em (ý nói Phục Hy và Nữ Oa là anh/chị em) bắt đầu việc sinh sôi nẩy nở loài người. Phục Hy sau đó trở thành hoàng đế của con cháu của ông. Sử sách có bất đồng về khoảng thời gian trị vì của ông, chênh lệch giữa 115 năm (2852-2737 TCN) và 116 năm (2952-2836TCN).
Ghi Chú thêm: Phục Hy còn là tác giả của quyển Kinh Dịch, còn gọi là Chu Dịch (hay I Ching).
Câu chuyện trận đại hồng thuỷ trong Kinh thánh nhận chìm cả thế giới được thuật lại trong sách Sáng Thế. Khi Chúa quyết định phá huỷ tác phẩm của mình do tội lỗi con người, chỉ mình Noah là được cứu sống vì ông [là người duy nhất] có đạo đức [trong một thế giới sa đọa].
Chúa đã hướng dẫn ông chi tiết về cách đóng thuyền (thường gọi là Ark), có lẽ giống như một căn nhà dài với mái có hình đầu hồi, nhiều phòng nhỏ. Khi trời bắt đầu mưa, Noah cùng gia đình xuống thuyền, với các cặp đại diện các loài sinh vật.
Trời tiếp tục mưa cho đến khi toàn bộ mặt đất bị ngập nước, nhưng cuối cùng mưa cũng tạnh và nước bắt đầu rút. Thuyền lớn đến vùng núi Ararat, Noah thả chim để xem khi rời thuyền có an toàn hay không. Ban đầu ông thả một con quạ, và hơn ba lần như thế, ông mới thả chim bồ câu. Khi chim bồ câu cuối cùng không trở về, Noah biết rằng mặt đất đã khô ráo, thế là tất cả có thể lên bờ. Khi đặt chân lên mặt đất khô ráo, việc làm đầu tiên của ông là cúng tế. Chúa chấp nhận điều này, quyết định không bao giờ đọa đày thế giới vì tội lỗi con người. Người lập một giao ước với Noah và ra lệnh “Hãy sinh sôi nảy nở để trám đầy mặt đất” (Genesis 9:1). Con người có lẽ đã chăm nom mọi sinh vật trên trái đất, như một dấu hiệu biểu hiện cho lời giao ước này, Chúa đặt chiếc cầu vồng trên bầu trời.
Khoang kể sự chênh lệch về thời gian, có ai khác thấy có điểm gì giông giống giữa hai tên gọi, Noah và Nữ Oa, không nhỉ? Phải chăng Noah đích thị là Nữ Oa?
Giờ thì tôi bắt đầu hiểu được khẩu hiệu hô hào "Việt Nam bốn ngàn năm văn hiến".
Các vị hoàng đế của Trung Hoa Cổ Đại thường tự xưng mình là Thiên Tử (Con Trời), âu cũng là quan niệm mình do Trời sanh ra.
Tiếp theo, tôi muốn lần tới Toại Nhân (Suiren), Hữu Sào (Youchao), Bàn Cổ (Pangu), và so sánh với các truyền thuyết khác trên thế giới, xem có điểm tương đồng nào thêm không, xem sẽ lần mò được đến đâu. Khám phá khoa học hiện hành đề nghị rằng con người bắt nguồn từ Châu Phi.
Đầu tháng 12. Đài 97.3FM đã bắt đầu hát nhạc giáng sinh hằng ngày. Bài này phải là một trong những bài tôi rất thích: Christmas Shoes (2000) của nhóm NewSong.
It was almost Christmas time, there I stood in another line
Tryin' to buy that last gift or two, not really in the Christmas mood
Standing right in front of me was a little boy waiting anxiously
Pacing 'round like little boys do
And in his hands he held a pair of shoes
His clothes were worn and old, he was dirty from head to toe
And when it came his time to pay
I couldn't believe what I heard him say
Chorus:
Sir, I want to buy these shoes for my Mama, please
It's Christmas Eve and these shoes are just her size
Could you hurry, sir, Daddy says there's not much time
You see she's been sick for quite a while
And I know these shoes would make her smile
And I want her to look beautiful if Mama meets Jesus tonight
He counted pennies for what seemed like years
Then the cashier said, "Son, there's not enough here"
He searched his pockets frantically
Then he turned and he looked at me
He said Mama made Christmas good at our house
Though most years she just did without
Tell me Sir, what am I going to do,
Somehow I've got to buy her these Christmas shoes
So I laid the money down, I just had to help him out
I'll never forget the look on his face when he said
Mama's gonna look so great
Sir, I want to buy these shoes for my Mama, please
It's Christmas Eve and these shoes are just her size
Could you hurry, sir, Daddy says there's not much time
You see she's been sick for quite a while
And I know these shoes would make her smile
And I want her to look beautiful if Mama meets Jesus tonight
Bridge:
I knew I'd caught a glimpse of heaven's love
As he thanked me and ran out
I knew that God had sent that little boy
To remind me just what Christmas is all about
Recent Comments