Hôm nay mức lương tối thiểu vừa được tăng lên đến $8.75, biến Ontario thành tỉnh bang có mức "lương tối thiểu" cao nhất của Canada. "Mức lương tối thiểu" tức là đạo luật buột các chủ nhân không được trả lương công nhân dưới mức chỉ định này.
Hồi còn học trung học (~1989), đi dạy kèm môn khoa học máy vi tính, được lãnh lương $7.50/giờ. Đó là mức lương thấp nhất thời bấy giờ. Như vậy trung bình mỗi năm tăng 6 xu ($0.06), tức 0.8%. So với mức lạm phát trung bình ở 1.6%/năm tính từ năm 1992, thì mức tăng lương này chẳng thấm vào đâu.
Đính chính 15:32:
Tôi sai. Mức lương tối thiểu thời bấy giờ là $6.85/h.
Nghe nói sự kiện Earth Hour (Một Giờ Cho Trái Đất)--hầu khuyến khích bảo tồn điện lực và giảm thiểu sự phát thải chấc cạc-bon-nít (CO2), chống hiện tượng nhà kiếng (greenhouse effect)--lần đầu tiên được Canada tham gia hôm Thứ Bảy vừa rồi, đã tạm thành công.
Phần đóng góp của tôi: trước kia thì cứ để máy vi tính chạy triền miên, nay thì tôi tắt máy sau khi sử dụng, tự nhủ phải ý thức "chớ nên phun phí".
Không biết ngẫu nhiên hay cố ý, hôm Thứ Năm, 20/03 vừa rồi, khu phố tôi bị cúp điện khoảng 1 giờ đồng hồ, từ 23h00 tới 24h00.
Cảnh cúp điện, tôi đốt đèn cầy đi tắm, may là vẫn còn nước nóng, chứ không thì lại được thử tắm nước lạnh nữa (lúc xưa, thất tình, điên lên, tôi tắm toàn nước lạnh giữa mùa đông).
Suốt hai tuần nay tôi lo giúp mẫu thân về thủ tục sang tiệm "leo" (nail). Đến hôm nay thì mọi việc đã hoàn tất. Nền móng đã đặt xong. Từ đây nội vụ để bà toan tính, tôi không dính líu nữa.
Nghe đâu đầu tuần nay lòng bà bất an, nên đã đi coi bói. Bà thầy bảo rằng tôi "(1) có mạng thiên tử, nên (2) làm việc gì cũng thành công".
(1) "chân mạng thiên tử" thì không có gì lạ. "Thiên tử" chẳng qua là "con Trời". Mà loài người là do Tạo Hóa sinh ra. Ta gọi đấng sinh thành ta là gì, nếu không gọi bằng "cha"? Cho nên, do lẽ kế thừa tổ tông, con người ai cũng là "thiên tử", chứ không đặc biệt chỉ dành cho thiểu số nào đó, hoặc là bậc vua chúa như quan niệm của thời xưa.
(2) "làm việc gì cũng thành công" thì thật là không đúng. Thật sự, thằng ngu như tôi học hỏi và thấm thía nhiều hơn ở những sự thất bại, hơn là sự thành công, và sự thành công, nếu may mắn gặt được, cũng chỉ là kết tinh của kinh nghiệm học hỏi từ nhiều lần thất bại.
Dạo này tôi lại hay mơ xém thi rớt. Lần này mơ thi Vật Lý lớp 12, quên học bài, vào tới lớp thi thì chỉ còn 5 phút nữa là hết giờ. Tôi năn nỉ ông thầy bảo cho thêm giờ, viện cớ chi chi đó. Cuối cùng ông thầy cho phép, đem bài ra ngoài sau ngồi làm. Tôi nhớ đề tài thi là Chương 10. Nhân lúc thầy không nhìn, tôi lén lật sách tới lui lung tung tìm công thức để áp dụng cho câu thi mà cũng không tìm ra chương 10. Đoạn, có đứa mách lén với tôi thế này:
You have a message from God. It says "The strength of your study is E to the power of 2."
(Ông Trời có tin nhắn cho mầy. Ổng nói "Học lực của mầy là E lũy thừa 2".)
Mơ bằng tiếng Anh (cũng không đáng trách cho lắm đâu, bởi tôi sống bên đây từ nhỏ mà). Có thể chuyển dịch sang tiếng Việt thì mất đi ý nghĩa phần nào.
Chả hiểu S = E2 là cái cóc gì. Không biết Chúa Phục Sinh muốn nhắc tôi điều gì đây.
--- Cập nhật 2008-03-23 16:42:
Ấy chết! Tôi vừa sực nghĩ ra,
S = E2 => S = E x E => SEXE => SEX.
(đỏ mặt).
Hôm qua đi tiệc sinh nhật của cháu J, con trưởng của nhị đệ, luôn tiện tạt vô Church of Our Lady Immaculate dự nghi thức Đi Đàng Thánh Giá (bằng Anh ngữ) vào 19h00. Theo kinh nghiệm đi lễ ở Toronto, tôi tưởng nghi thức tối nay sẽ có nhiều người tham dự, nhất là cho một nhà thờ lớn thế này. Nhưng sự thật, thánh đường thưa thớt, đại khái số người chỉ choán hơn phân nữa số chỗ ngồi. Dân số của Guelph chỉ trên một trăm ngàn người, nhưng nghe đâu có tới 74% là tín đồ của Chúa Cứu Thế.
Thứ Sáu Tuần Thánh năm nay trời lạnh, nhưng không mưa.
Hôm nay chính thức là ngày đầu mùa xuân. Cũng thích hợp, bời trời bên ngoài đang có nắng đẹp. Mấy tảng đá tuyết của trận tuyết vừa rồi cũng đã tan gần hết. Nhưng ngày mai (Thứ Sáu) chắc trời sẽ mưa.
Down the Via Dolorosa in Jerusalem that day
The soldiers tried to clear the narrow street
But the crowd pressed in to see
The Man condemned to die on Calvary
He was bleeding from a beating, there were stripes upon His back
And He wore a crown of thorns upon His head
And He bore with every step
The scorn of those who cried out for His death
Down the Via Dolorosa called the way of suffering
Like a lamb came the Messiah, Christ the King,
But He chose to walk that road out of
His love for you and me.
Down the Via Dolorosa, all the way to Calvary.
Por la Via Dolorosa, triste dia en Jerusalem
Los saldados le abrian paso a Jesus
Mas la gente se acercaba
Para ver al que llevaba aquella cruz
Por la Via Dolorosa, que es la via del dolor
Como oveja vino Cristo, Rey, Senor
Y fue El quien quiso ir por su amor por ti y por mi
Por la Via Dolorosa al Calvario y a morir
The blood that would cleanse the souls of all men
Made its way through the heart of Jerusalem.
Down the Via Dolorosa called the way of suffering
Like a lamb came the Messiah, Christ the King
But He chose to walk that road out of His love for you and me
Down the Via Dolorosa, all the way to Calvary.
Ứa lệ, khi xem lại đoạn phim này. Tài diễn xuất của anh chàng Jim Caviezel trong phim này quả thật là siêu phàm.
Đã gần đến Thứ Sáu Tuần Thánh. Tôi còn rất nhiều, rất nhiều việc cần phải chuẩn bị cho xong.
Công việc đã xong. Đang ngồi ở phi trường Atlanta chờ chuyến bay 20h00 (+02h00) về Toronto.
Thử xài dịch vụ wifi của Boingo, thấy cũng khá nhanh.
Có điện đàm với anh chàng khách hàng mấy ngày trước khi xuống đây, được biết mấy tháng nay bên này bị hạn hán, dân Atlanta đang cầu một cơn mưa. Tôi cười đùa với anh chàng, phàn nàn rằng mấy lần tôi tới Atlanta, lần nào cũng đã bị mắc mưa.
Đang ngồi tại phòng khách sạn FairField trong College Park, gần phi trường Hartsfield-Jackson. Mới đáp máy bay hồi chiều 15h30, đi ăn tối với ông sếp CEO xong. Ngoài việc đến để "hỗ trợ tinh thần" cho tôi, ông ta còn có mấy cuộc họp với bạn hàng ở vùng này vào chiều nay và ngày mai. Phần tôi giờ đây đang soạn bài vở cho lớp huấn luyện khách hàng vào sáng ngày mai.
Tờ Toronto Star hôm qua có đăng bài viết về một cậu học sinh ESL, tên Grigori Drobot, tuy là đang mắc bệnh tự kỷ, đã đoạt giải trong một cuộc thi Đánh Vần. Có đoạn ghi lời kể của cô giáo của Grigori, cô Edda Mindreau, như sau:
His father just told me that 'sometimes he doesn't pay attention'.
(Ba của em vừa mách với tôi rằng 'đôi khi thấy tâm trí em không mấy gì tập trung cho lắm').
Đang ngồi ăn trưa, đọc tới câu này làm tôi ơn ớn lạnh. Nhớ năm xưa khi còn học ở Waterloo, đôi khi đang cố chú tâm học bài thi, thì đầu óc tôi cũng đã lơ đễnh đâu đâu ấy, khó mà tập trung vào bài học. Thậm chí thi rớt mấy lần (nguyên nhân thực tế có thể do nhiều yếu tố cùng tác hợp, ví dụ như mê chơi game chẳng hạn ). Sau đó, một đêm nọ tình cờ bắt thấy mục quảng cáo trên ti-vi về chương trình Mega Memory của bác Kevin Trudeau, và trong sự cố gắng tự chữa một cách liều mạng, tôi đặt mua về để luyện trí nhớ. Kết quả gặt được, có thể chỉ là cái được gọi là "hiệu ứng plà-xi-bồ", bởi nghe đâu đây là một sự quảng cáo lừa dối. Nhưng nhìn lại, trong khoảng thời gian đó, rất có thể là tôi đã vướng bệnh tự kỷ.
"Faith is blind without reason and reason futile without faith"
(Niềm tin không có lý trí sẽ là mù quáng; lý trí thiếu niềm tin thì sẽ là vô dụng.)
Hmm...Sao nghe giông giống những gì bác [Hồ Chí] Minh nói quá vậy trời! ("có đức mà không có tài thì làm việc gì cũng khó; có tài mà không đức là vô dụng"). Không biết có phải ông Minh đã "nhập khẩu" tư tưởng này từ nước ngoài về hay không đây.
Hình như là mình vẫn chưa dám xúi cho lắm, hoặc nếu có thì cũng là tự xúi mình hơn xúi người khác.
Đã nằm trong Ban Chấp Hành hơn 4 năm. Hôm nay tưởng cũng không muộn lắm để tìm hiểu về những trách nhiệm liên quan đến vai trò này, ngoài việc lãnh lương muộn nhất so với các nhân viên khác, và góp phần gánh vác nợ nần của công ty.
Hôm qua mẫu thân tôi đi Québec vì có công việc mới. Sáng tôi đi làm sớm nên không gặp mặt bà được, chỉ kịp để lại mấy trăm cho bà dằn túi. Tối về gọi hỏi thăm, biết bà đang trên xe buýt, đang trên đường đi.
Một phần tôi khâm phục mẹ tôi, từng tuổi ấy mà vẫn có can đảm thử tay nghề ở những vùng xa xôi như thế. Phần khác tôi lo ngại về mức độ cần thiết của những sự thử thách ấy. Từng tuổi này, nếu bà muốn ngồi không trông cháu, an hưởng tuổi già, thì hoàn toàn trong vòng khả năng chứ không phải là không--dù bà có công nhận hay không. Nhưng hình như bà đang mong mỏi cái gì đó xa hơn, to tát hơn. Nếu nhìn từ khía cạnh khác thì đấy cũng là một ưu điểm--có nhiều người (Rebecca MacDonald, Christine McGee, Janice Golding , v.v...) đã thành công lớn lao trong sự nghiệp chỉ bởi vì trong ngôn ngữ của họ không hề có hai chữ "an phận". Con sẽ nhớ mẫu thân trong lời nguyện, cầu cho Mẹ nhiều thành công. +++
Gần đây, tôi tự thấy mình tuyệt đối nghiêm túc khi đối thoại với mẫu thân, không bộc lộ cảm tình như những năm đầu tiên nữa. Hãy để cho tình cảm được thể hiện qua hành động, kẻo lại bị gọi là "không thật" nữa. Nếu sự thể hiện ấy không được công nhận, hoặc thậm chí bị hiểu lầm, thì cũng chẳng hề chi.
Recent Comments