bị nắng ăn. Cool!
Hai vệt trắng là vết tích của hai sợi dây của miếng mướp bọc cùi chỏ.
Hôm nay chạy ngang cầu Humber trên đường Queensway, cao hứng ngừng lại chụp một tấm:
Những cảnh như thế này thường làm cho tôi nhớ quê xưa. Dĩ nhiên "quê xưa" bây giờ chỉ còn--và sẽ mãi--tồn tại trong ký ức tôi, bởi cảnh tượng ngoài đời giờ đã thay đổi đi nhiều.
Đang còn điện đàm với khách hàng từ 14h00, đói đến lạnh tay. Nhân lúc nó bận mình nhảy qua đây ghi mấy dòng. Hơi hối hận đã không đi ăn trưa trước khi lao đầu vào cuộc gọi này.
Kỳ thật, mỗi lần đói bụng là hai bàn tay tôi lạnh buốt lên thế này.
Đêm qua mơ ngồ ngộ. Giờ chỉ còn nhớ mơ hồ, nhưng đại ý là, bị ông sếp CTO cũ của tôi gọi cả lũ vào phòng họp lớn, mắng cho một trận, xong thì bảo: "thế đó, tụi bây đứa nào không ưng ý thì có thể tự động nghỉ việc". Rồi thì ông đi ra, trở về văn phòng ông. Còn lại mấy đứa đứng láo nháo, xôn xao. Tôi thì tức quá--mình nai lưng làm bao nhiêu việc vậy, mà hắn lại còn mắng chê--lập tức cuốn gói đi một mạch không ngoảnh mặt, không từ giả.
Giật mình tỉnh giấc, thấy thỉnh thoảng đầu óc mình sao mơ ngu thật. Thứ nhất, tôi quen ông sếp tôi hơn chục năm nay, trong khoảng thời gian ấy, ông đã từng chỉ trích tôi thẳng thừng trước mặt các toán viên khác nhiều lần, nhưng không bao giờ thẳng thừng đến mức độ như trên. Thứ hai, cho dù là có, lời nói ấy hướng về cả nhóm chứ đâu phải cá nhân mình đâu mà mình bức xúc đến vậy? Thứ ba, dù sao đi nữa, phản ứng cái kiểu "đốt cầu" (burn bridges) như vậy là hạ sách.
Có lẽ đây là phản ảnh phần nào về sự bất mãn của tôi đối với những nỗ lực của chính mình.
Không chủ ý tìm, nhưng mò đâu ra được phần mềm hòa âm tên Audacity. Xài thử xem. Tải điệu nhạc (dạng mp3) từ trên mạng về, thâu chêm lời vào, cắt xén, chỉnh đốn cho đúng nhịp. Lần đầu chưa biết điều chỉnh míc nên hơi bị ồn:
Để giới thiệu cho nhị đệ dùng thử xem. Nó giỏi mậy mọ ba cái thứ này hơn tôi.
Cập nhật 2008-08-24 23:10:
Đã chỉnh được mức độ tạm ổn, giảm thiểu tiếng ồn:
Âm lượng của micrô trên âm-ly1: 8/31
... trên máy vi tính (Volume Control settings): 1.5/7
... trên Audacity: 0.1/1.0
--- 1đúng ra là cái máy hát đĩa LD hiệu Pioneer CLD-V720 đời 1991, nơi cắm mic, phụ thân tôi đã cho mấy năm trước. Từ máy Pioneer lấy audio out nối vào lỗ mic của máy vi tính.
Chiều hôm qua do cao hứng (cũng có thể nói là do lương tâm gợi nhắc), đi làm về nhà, rửa mặt lau mồ hồi xong thì liền lôi lò nướng thịt (barbecue) ra, nướng một mớ đùi gà, sường heo, và bắp.
Xong, lấy điện thoại gọi cho cô em:
- Hello?
- Hey, come down for some BBQ.
- Can my friend come?
- Sure
- My car's making weird noises
- Come down, I'll take a look at it for you.
- Alright, we'll be there.
Một giờ sau, hai cô nàng đến. Mấy anh em cùng thịt một chầu xong, tôi ra mở đầu xe xem, thấy nhớt trợ lực tay lái (power steering fluid) hơi bị cạn, bèn móc điện thoại, định gọi nhắn tin cho phụ thân tôi sáng mai xem lại. Hì hì....tôi đâu phải là thợ sửa xe đâu mà mò. Vả lại, giờ đó Canadian Tire cũng đã đóng cửa, muốn chạy mua nhớt về châm cũng không được. Phụ thân tôi làm đêm, máy không có hệ thống nhắn tin. Thường thì khi ra về thì ông gọi lại. Nhưng lần này, đến giờ ông nghỉ việc mà không thấy ông gọi lại.
Sáng nay gọi lại cô em, hỏi có báo cho phụ thân không. Cô nàng trả lời, không, đã đem xe thẳng đến tiệm. Thì ra bộ thắng bị mòn, phải thay, tốn $100 một bên.
Cô bé này có tính tự lập. Chẳng uổng công phụ thân thương nó nhất.
Nhớ tôi lúc xưa ở độ tuổi đôi mươi như nó, việc nhỏ gì cũng vẫn còn nhờ phụ thân làm. Thậm chí đi khám bệnh ông cũng phải đi theo. Ông sợ tôi nói tiếng Việt không rành--mà hồi đó đúng là nói không rành thật. Đến nỗi cha tôi buộc phải phán cho một câu: Mầy điệu này mà ra ngoài đời, không biết làm sao mầy sống nổi.
Tuần rồi, nhị đệ được nghỉ phép nên hôm Thứ Năm nó xuống Toronto chơi, thăm mẫu thân và bé cháu gái con của tam đệ mới sanh. Tối ngồi ăn tối, nói chuyện đời xưa, tự nhiên dẫn đến chuyện sợ ma. Mẹ tôi kể rằng hồi nhỏ giữa tôi và nhị đệ thì nó là thằng sợ ma hơn. Tôi thì lại nhớ khác. Tôi nhớ lúc xưa ở với Ngũ Cô, được bà tặng danh hiệu "nhát như thỏ đế". Nhà chỉ có 3 cô cháu, mỗi tối bà may đồ (sau '75 cô tôi làm thợ may) thì hai đứa tôi ngồi bên cạnh bà chơi. Tới khuya vẫn chưa xong, nên bà bảo hai đứa đi ngủ trước. Thằng em tôi--nhỏ hơn tôi hai tuổi--nó lọt tọt vào buồng trong, ngủ liền, không chần chờ. Còn tôi do sợ ma quá nên không chịu đi.
Từ giường ngủ của chúng tôi có thể nhìn thẳng ra nhà sau, thông ra vườn sau, một màn đêm tối om. Bóng tối có thể tạo nên nhiều thứ quái dị đối với cái óc tưởng tượng. Lại đang nghe tuồng cải lương "Thái Hậu Dương Vân Nga" (vừa sau khi hay tin nghệ sĩ Thanh Nga bị ám sát), nghe có chút rùng rợn, nên tôi ứ dám đi ngủ một mình, bèn giả đò làm như chưa buồn ngủ, cố hỏi cô tôi hết điều này đến điều nọ để cô tôi thấy là mình còn tỉnh lắm. Hỏi một hồi thì tôi gật gù, ngủ gục, giật mình lại thì tiếp tục giả đò làm tỉnh, nói chuyện tiếp. Được một hồi thì cô tôi chịu thua, bèn dẹp đồ, cùng tôi đi ngủ.
Lại nhớ lúc ở dưới quê, vừa sau khi Nội Tổ (Ông Nội) của tôi mới qua đời, mấy chú đi làm ruộng về khuya, một mình tôi ở nhà, đốt đèn dầu, đơm cơm lên bàn thờ, đốt nhang cúng xong thì leo lên giường trùm mền...trốn. Có hôm sợ quá kham không nổi thì vắt giò lên cổ chạy cống lên nhà Bác Ba Giáo chơi, chờ Thất Thúc đi ruộng về. Trong khi đó, ở nhà, con mèo hàng xóm nó leo lên bàn thờ tha hồ đớp đồ cúng.
Tôi qui lỗi cho Ngũ Cô của tôi vì cái thảm trạng này, bởi vừa rồi bà mới gởi qua mấy đoạn vi-đi-ô "ca lẻ" thâu tại gia. Hôm qua lên nhà nhị đệ chơi qua đêm. Sau ba, bốn xị gì đó thì:
Hôm nay lại đạp trong mưa--vừa ra khỏi nhà là trời bắt đầu mưa. Lần này mưa nặng hạt hơn lần trước một tí, nhưng không đến nỗi mưa như trút nước. Vào tới công ty thì áo mưa sũng nước. Tôi cứ để áo mão y nguyên, dẫn xe lên văn phòng, đám nhân viên thấy, cười, bảo là tôi khùng ("you're crazy!")--trời này mà đi xe đạp.
Toàn thân không sao, nhưng cánh tay (áo dài tay) và đôi giày ướt hết. Chắc phải nghiên cứu "giải pháp đi mưa"...
(cần) bao bọc giày: không biết có dùng được mấy cái mũ ny-lông (shower caps) mà mấy cô hay đội khi tắm không nhỉ. Hôm nào ghé tiệm Một Đồng xem thử.
(có thì tốt) áo mưa đạp xe đạp (bicyclist's rain cape)--áo mưa đi bộ mà tôi đang dùng, nó cứ phất pha phất phới, không che được hết người khi ngồi xe đạp.
Suy đi nghĩ lại, nhận thấy nếu mưa cỡ này thì còn đi được, chứ còn nếu mưa kiểu như trút nước thì chắc tôi sẽ không dám ngoan cố đương đầu. Ngại không phải ở sức chịu đựng của mình, nhưng ngại dân chạy xe hơi, trời mù mờ nó không thấy mình, sấn cho một phát là oan mạng.
gợi sự thích thú, thưởng ngoạn--đấy là cây xanh, gió mát, và không khí trong lành của mùa hè, chứ còn mỹ nhân thì dạo này không còn đi tuyến đường cạnh bờ hồ như lúc trước nữa cho nên không còn dịp ngắm phái đẹp.
Mãi tới hôm nay tôi mới đạt tới cảnh giới thứ 3, đạp thích thú, hăng say không thấy mệt, và kết quả cụ thể: vượt kỷ lục 45' của mình hồi tháng sáu, hôm nay đến công ty trong vòng 40 phút. Có lẽ sự thích thú nó đi đôi với năng suất. Cũng có lẽ sau một tháng đạp xe đạp, sức khỏe đã có phần khắm khá hơn trước kia. Để xem sẽ duy trì được mức độ này được bao lâu.
Nhắc đến thưởng ngoạn, mỗi lần đạp về ngang con sông Humber, mùi bùn sình từ dưới sông ngát lên, làm tôi nhớ quê Gò Công của tôi quá. Nhớ lúc xưa đi tắm sông với mấy đứa trẻ cùng xóm. Nhớ những lần đi kéo cá cơm, kéo tép cùng với Bà Nội tôi. Nhớ cả những lần tôi ương ngạnh, bướng bĩnh, tự bỏ về, mặc cho Bà tôi kéo một mình (lúc đó tôi chắc khoảng 8-9 tuổi). Xin lỗi Nội!
Chưa hề nghe qua bác này, nhưng nghe bài thuyết trình, thấy một người không tầm thường. Vài điểm gây chú ý đối với tôi:
Sự hiện hữu của mọi chướng ngại đều có mục đích: để thử thách sự cương quyết [và lòng kiên định] của ta, và để ngăn chặn những ai chưa ham muốn [đạt mục tiêu] đủ độ.
"Anh làm tốt lắm nhưng tôi biết anh còn có thể làm tốt hơn nhiều." Câu này tôi cần phải áp dụng nhiều hơn đ/v đám đệ tử--khi nào chúng nó chịu nhìn nhận mình là sư phụ.
Nếu ta chờ đủ lâu, thiên hạ sẽ dần dần tạo nên ấn tượng và làm cho ta ngạc nhiên.
Lời nói không mất tiền mua...: "Thật đáng buồn khi người ta cho rằng anh cao ngạo, bởi nó sẽ giới hạn rất nhiều những gì anh có thể đạt thành" là một cách khác để nói: "Anh là một thằng cà chớn".
Dường như nếu tôi cố gắng để ý, thì tôi sẽ nghe được lời răn dạy của Chúa Thánh Thần. Mới hôm nọ viết bài chỉ trích Chứng Nhân Giê-hô-va, thì hôm nay bắt gặp bài giảng của Lm. Al Lauer của mạng phát thanh (podcast) Daily Bread, với lời nhắn: việc Chúa làm thật nhiệm mầu; Chúa làm việc qua cả những bàn tay không hiệp thông với Hội Thánh của Chúa, và ngay cả những bàn tay không nhìn nhận Chúa. Mark 9:38-40:
38Ông Gio-an nói với Đức Giê-su: "Thưa Thầy, chúng con thấy có người lấy danh Thầy mà trừ quỷ. Chúng con đã cố ngăn cản, vì người ấy không theo chúng ta." 39 Đức Giê-su bảo: "Đừng ngăn cản người ta, vì không ai lấy danh nghĩa Thầy mà làm phép lạ, rồi ngay sau đó lại có thể nói xấu về Thầy. 40 Quả thật, ai không chống lại chúng ta là ủng hộ chúng ta.
Khái quát ý tưởng này thêm một chút, ta có thể nói thế này chăng: các tôn giáo ngoại, dù có hiệp thông với sự mạc khải của Ông Trời Con hay không, đều là dụng ý của Đức Chúa Cha và đều nằm trong kế hoạch cứu độ của Chúa?
Dĩ nhiên, tôn trọng niềm tin của họ không nhất thiết đòi hỏi ta phải bác bỏ niềm tin của mình.
Hôm nay nghỉ làm một ngày để đi khám bệnh. Bà bác sĩ gia đình chẩn bệnh xong, tuyên bố: "chỉ là dị ứng theo mùa thôi, muốn uống thuốc advil cũng được, không uống thì từ từ cũng hết thôi". Lời bà làm tôi nhớ lời nói để đời tương tự mà bà đã thốt ra với tôi khoảng mười năm về trước (~1997) khi phụ thân tôi chở tôi đi khám bệnh bởi chứng cảm lạnh mùa đông: "Mình có tiền thì ngã bệnh tí xíu thì mình chạy đi mua thuốc uống, còn người ta nghèo không có tiền thì không uống thuốc rồi từ từ cũng hết bệnh thôi". Đại ý là vậy, tôi không nhớ lời chính xác.
Lời bà nói rất có lý, bởi ở đây đi khám bệnh miễn phí (chính phủ bao), còn mua thuốc thì có bảo hiểm y tế của công ty bao, cho nên dại gì lại không mua. Vì vậy đôi khi người ta có phần lạm dụng hệ thống đôi chút, chảy máu mũi tí xíu là đi khám bác sĩ. Riêng tôi, vì lời nói đơn sơ ấy mà từ đó tôi không đi khám bác sĩ nữa...mãi cho tới 2005.
Hôm nay, một lần nữa tôi nhận thấy sự vô ích của việc đi khám bác sĩ gia đình. Đếch thèm uống át-viêu át-viếc gì cả, về nhà rót đầy hai ly rượu nho ra nốc cạn--đây sẽ là thuốc trị cảm của tôi. Ngày mai nếu trong người có phấn chấn trở lại thì xách xe đạp đạp đi làm tiếp, không phấn chấn thì lái xe hơi đi làm, còn nếu liệt giường luôn thì nằm nhà nghỉ tiếp.
Hình như chu kỳ hằng năm là phải bị một lần hay sao ấy.
Chúa Nhật rồi ra tưới cây giữa trưa trời nắng, không thấy gì.
Thứ hai hôm qua nghỉ lễ ở nhà tịnh dưỡng (lễ Công Dân--Civic Day), tới chiều thì thấy hơi đau cái lưng, cảm giác được chút sút giảm của sức lực. Thân già này quả là yếu đuối. Hổ thẹn, hổ thẹn. Sáng nay định không đi làm, nhưng sợ "nhàn cứ vi bất thiện" nên bèn lấy xe hơi đi.
Recent Comments