Tối hôm qua nhà tôi lại làm món này ăn với bánh mì nướng. Ăn khá hấp dẫn, nên để dành một phần cho mẫu thân đi làm về ăn tối. Bà về, tôi nướng bánh mì định cắt từng khoanh cho bà chấm ăn với cá. Mẹ hỏi "Bánh mì ở đâu vậy?" Tôi trả lời rằng của "bà kia" cho. Mẹ bảo, "thôi, không ăn bánh mì đó đâu. Tụi con ăn bánh đó rồi có ngày bị bỏ bùa mê, theo bà ấy hết mà bỏ Mẹ". Dzời!
Chiều hôm qua, tam muội tôi xuống chơi. Lâu lắm rồi nó không xuống thăm tôi, còn mấy dịp tôi lên nhà nó thì không có nó ở nhà.
Hôm nay mẫu thân tôi làm mâm cơm chay cúng giỗ Bà Ngoại tôi. Sáng nay định thức dậy sớm để đọc kinh cầu nguyện cho linh hồn Bà Ngoại, nhưng dạo tâm hồn tôi mệt mỏi, nên ngủ tới 10h00 sáng mới thức giấc.
Sáng nay mẹ tôi đi cúng chùa. Trưa nhị đệ tôi nó lên chơi. Chiều mẫu thân đi chùa về, mua đồ chay từ chùa về, làm mâm cơm cúng ở nhà. Tôi gọi điện mời phụ thân tôi xuống cùng vui--hơi băn khoăn tại sao dạo này tôi cần thiết phải mời thì ông mới xuống. Xong thì tôi xách xe chạy một vòng, mua kết bia cho mấy anh em nhâm nhi, và mua ít trái cây về cúng Bà Ngoại.
Khi tôi về tới nhà, thấy nhị đệ tôi nó đang ở trước cửa nhà, thay mặt tôi "tiếp đón" hai anh truyền đạo Nhân Chứng Giê-hô-va, tôi vội ra "đỡ lời" nhị đệ tôi. Hai người, một Việt một Tây, xưng tên là "Hòa" và "Bình". Anh Hòa, mẹ lại là một người công giáo, nhưng chẳng hiểu sao anh ta lại theo NCGHV. Tôi trao đổi với hai anh về câu "Gioan 1:1" trong Thánh Kinh Kitô giáo . Tôi hỏi hai anh có sự giải thích thế nào về lối chuyển dịch theo bản dịch NWT. Tôi cố thuyết phục họ về thuyết Chúa Ba Ngôi; họ cố thuyết phục tôi về quan niệm "thần linh" trong tín ngưỡng của họ. Tôi yêu cầu họ nêu lên ví dụ nào khác trong Kinh Thánh mà các thánh nhân hoặc thiên thần được gọi là "god", tương tự như lối dịch của NWT trong "Gioan 1:1" về Chúa Giêsu. Họ hứa sẽ tìm, và sẽ email cho tôi. Về "Gioan 1:1", sau này tôi sẽ có bài "siêu tầm" riêng. Hiện thời, chỉ ghi thêm ý này: tôi hỏi họ về Gioan 1:1 là vì tôi cho rằng quan niệm về Chúa Giêsu là điều tất yếu trong Kitô giáo. Nếu hiểu sai Chúa Giêsu là ai, thì rất có thể ta sẽ hiểu sai những lời dạy của Ngài. Hiện nay hầu hết các giáo phái Kitô giáo đều tin rằng "Giêsu là Đức Chúa Trời", ngoại trừ tín đồ NCGHV tin rằng Giêsu chỉ là một vị thần linh.
Phụ thân tôi xuống tới, mọi người ngồi vào bàn, với mấy món đơn sơ, vừa ăn vừa nghe mẫu thân tôi kể chuyện đời xưa về Bà Ngoại. Quan niệm của tôi về việc cúng giỗ ông bà: mục đích chính là để tưởng nhớ; cúng kiếng là để no bụng cho người sống, chứ người chết thì ăn được gì. Tưởng nhớ là để noi gương những cái hay, thậm chí những cái ta cho là "dở" cũng có thể dạy cho ta được bài học. Bởi mục đích chính là tưởng nhớ, cho nên tôi không đồng ý với lý luận cho rằng chỉ có nơi nào làm nhà thờ chính thức (nhà Dì Hai tôi bên VN, bởi là con gái lớn trong gđ) thì mới làm lễ giỗ, còn ngoài ra thì thôi. Tôi cám ơn mẹ tôi đã cho tôi cơ hội để có thêm chút ấn tượng về bên ngoại.
Đã lâu, tôi không có chút ấn tường gì về Bà Ngoại. Mẫu thân kể, Bà mất năm '77, thọ 46t. Do bệnh đau bao tử nên bà nhập viện để uống thuốc và điều trị, đêm khuya đi tiểu tiện, trượt chân mà té, nằm hôn mê trong nhà cầu. Tới sáng, dì Út tôi (lúc đó khoảng 7-8 tuổi gì đó) đi tiểu, thấy bà nằm đó, bèn vội kêu cấp cứu. Mẹ tôi--lúc đó do phải buôn bán xoay sở cho gia đình nên ở nhà, không trực trong b/v--hay tin thì chạy ngay vào nhà thương trông nom. Mẹ tôi đổ lỗi cho mấy người "bác sĩ quốc doanh" (lúc đó mới vừa "tiếp thu" các bác sĩ "ngụy" đã bỏ chạy hết), thiếu hiểu biết, gây trì trệ, không điều trị gì mà chỉ thử máu cho đến chết, cứu chữa không kịp thời nên Ngoại tôi mới tử vong. Khi Ngoại tôi mất, Mẹ phải mướn xe, giữa đêm đen, chở xác bà về nhà. Mẹ kể, trên đoạn đường về, Mẹ nhìn thấy bóng một người đàn bà đội nón lá, băng qua đường, rồi khuất bóng sau chiếc xe vừa chạy ngang. Bác tài xế hỏi: "Vừa rồi chị có thấy gì không? Đó là ma đó!" Mẹ cho rằng đó là Ngoại tôi, vừa đã xuất hồn.
Tôi đang ngồi lọ mọ trên máy vi tính thì mẫu thân tôi thò đầu vào cửa phòng làm việc, bảo: "Mẹ đi làm". Trời! Bà mới đi làm ca ban ngày về hồi 21h00, giờ do họ gọi tức tốc lại đi làm ca đêm. Tôi ngại cho bà sáng mai lại còn phải đi tiệm, nhưng chẳng biết nói gì, chỉ biết đi theo bà xuống lầu, lấy bình thủy pha một bình trà nóng cho bà đem theo uống để đỡ buồn ngủ. Mẹ tôi năng động cực.
Tôi không hiểu cái nhu cầu kiếm tiền của mẫu thân tôi. Nhưng mà, còn có nhiều việc làm khác của mẹ tôi mà tôi không hiểu, và tôi cũng không hỏi.
Một điều tôi thầm mừng, là dạo này thấy mẹ tôi vui vẻ, yêu đời hơn nhiều so với 3-4 tháng trước. Và một điều man mác buồn, là từ khi mẫu thân về ở với tôi, khoảng cách giữa tôi và phụ thân tôi trở nên xa vời. Dường như bây giờ mọi thông tin về tôi, ông biết qua mẹ tôi, cho nên không cần thiết tâm sự trực tiếp với tôi nữa.
Sáng nay nhận được tin nhắn của cô em họ. Vui thật là vui. Thỉnh thoảng tôi có gửi email về cho mấy đứa em (con của mấy chú cô tôi) để hỏi thăm, nhưng hiếm thấy tụi nó hồi âm. Tưởng mình không những bị "vạ tuyệt thông" bởi Canada, mà còn bởi VN nữa chứ. Chắc tụi nó bận rộn lắm (có lẽ nào lại bận rộn hơn tôi). Đôi lúc, cảm giác không những chỉ bị gia đình mình, mà là cả dòng họ ruồng bỏ. Dĩ nhiên, nếu Tứ Thúc, Ngũ Cô, Thất Thúc, và Cửu Thúc biết tôi nghĩ vậy thì chắc chắn họ sẽ quở trách tôi.
Chúa Nhật vừa rồi tôi chạy lên nhà nhị đệ để dự tiệc sinh nhật bé K (tròn 6 tuổi). Như thường lệ, hễ nhà nhị đệ tôi có tiệc là khách dự đông nghẹt. Hình như trong gia đình tôi, từ phụ thân, mẫu thân tôi, đến ba đứa em tôi, ai cũng có tài xã giao, ngoại trừ Độc Cô Quái Khách là ít quen ai.
Bé K, tháng trước được Ba nó mua cho cái máy Nintendo DS. Ba nó bảo: thôi tốn tiền mua máy game cho con rồi thì năm nay khỏi làm tiệc sinh nhật nha. Nó trả lời rằng: Không, cứ làm đi để Bà Nội và Bác Hai cho tiền lì-xì nó, rồi nó sẽ lấy tiền đó hoàn trả tiền mua máy game lại cho Ba--Lời Mẹ nó thuật lại. Khôn lạy!
Sáng nay hệ thống mạng của công ty bị trục trặc--không đăng nhập vào được. Lại nhằm lúc tôi có dự án phải giao khách hàng vào chiều nay, nên buộc phải xách xe chạy vào cty để điều tra. Làm việc với anh quản lý IT qua điện thoại được một hồi vẫn không có kết quả, anh ta phải vào xem thôi.
Mấy hôm trước tôi nghe được bài hát You Raise Me Up của nhóm Westlife, thấy hay quá, định thâu lại. Đã tải về phiên bản "dùng thử" (trial version) của Sony Vegas Movie Studio rồi. Nay đang trong tình trạng "sitting duck", công việc chẳng làm gì được nữa, bèn vỡ ra thâu thử, tốn khoảng 30' thì thời.
Trưa nay nhị đệ tôi nó lên Toronto có chút chuyện, sẵn ghé nhà tôi chơi. Chiều có phụ thân tôi tới. Nấu nồi lẩu vịt nấu chao cả nhà cùng ăn. Sinh hoạt có vẻ như thường lệ. Nhưng tôi cảm giác rằng không khí gia đình dường như đã mất đi cái gì đó, khiến lòng nằng nặng. Chẳng lẽ tôi hễ có cha thì thiếu mẹ, và có mẹ thì lại phải thiếu cha?
Tuần rồi tôi mua dùm nhị đệ tôi cái máy quay phim HD 1080p trên eBay, đến sáng Thứ Sáu thì người ta đưa tới, nên đã "dụ" được nó lên phụ tôi làm nhà mấy tiếng đồng hồ hôm Thứ Bảy.
Thứ Bảy, bé T con của tam đệ tôi bị sốt (do đang mọc răng) nên nó không làm, chỉ xuống nhà tôi chỉ cho tôi cách trét bột lắp khe hở và lỗ đinh cho mấy cái khung cửa và baseboards, xong thì nó về lo cho bé T.
Sáng Chúa Nhật, bọn của nhị đệ, tụi nó kéo nhau đi ăn sáng với phụ thân và mẫu thân tôi (tôi không có đi cùng) xong rồi về Guelph. Lúc tụi nó ra khỏi cửa thì tam đệ tôi xuống. Hai anh em bèn hì hục làm tới 8 giờ tối mới nghỉ: nó sơn cầu thang (tôi chưa chụp hình, chờ sơn xong lần 2 thì chụp luôn) trong khi tôi trám cho hết mấy lỗ đinh còn lại, xong thì hai anh em cùng sơn trắng mấy khung cửa và nẹp tường.
Tầng hầm nhà tôi đang dần dần trở thành khu vực đẹp nhất của cả nhà, nhờ công của hai thằng em tôi.
Tam đệ của tôi nó ít nói. Hay đúng ra là tôi có cảm giác nó ít nói khi đối diện với tôi. Mà chắc nó cũng nghĩ như vậy về tôi. Tối hôm qua trong lòng có tâm sự mà nó cứ mãi ởm ờ. Thấy cử chỉ bất thường nên tôi mới dọ ý, tưởng gì, chỉ là chuyện nhỏ. Thằng khỉ! Lúc xưa tôi và nó không mấy gì hợp nhau: tôi thì cho là nó bất nễ, còn nó chắc coi tôi không xứng đáng là một thằng anh. Hy vọng khoảng thời gian gần đây đã tạo cơ hội cho hai anh em gần nhau hơn.
Thứ Bảy vừa rồi, nhị đệ nó "đột xuất" lên chỗ tôi để chạy dây loa 7.1 dùm cho tầng hầm nhà tôi đang sắp sửa hoàn tất. Tôi và tam đệ chạy mua 3 cánh cửa ($47/cái) và mua ván để chuẩn bị lót cầu thang. Tối đến, mấy anh em xúm lại bên nồi lẩu đồ biển để "tâm sự". Phụ thân tôi đi dự tiệc của hội cựu quân nhân xong, có ghé chơi tí xíu lúc khoảng 20h00. Dạo này thấy Ba tôi có vẻ phát tướng, có lẽ do bớt phải lo toan. Mừng cho ông.
Mẫu thân tôi Thứ Bảy đi làm, gọi về bảo 19h00 sẽ về tới nhà. Sau đó thì gọi lại, bảo ăn trước đừng đợi, sau 20h00 bà mới về tới nhà. Không biết là vụ gì.
Nhị đệ tôi nó chơi tới nửa đêm thì kéo nhau về, không ngủ lại qua đêm.
Mấy tuần nay làm nhà, tôi bị nhiễm bụi nặng (dị ứng), mỗi tối và sáng đều nhảy mũi đến nỗi nghe mùi máu. Mẫu thân tôi mấy tháng nay đi học thiền (bà đã dọn về ở với tôi gần hai tháng nay), mà lại là loại thiền trị bệnh...bằng "nhân điện". Bà bảo để bà trị chứng dị ứng của tôi cho. Tôi nói: "Thì Mẹ cứ việc thử".
Không biết có phải do mẫu thân tôi không đây. Mỗi lần Bà đi biệt tăm mấy ngày là tôi ngủ không được. Nhưng cũng chưa chắc đó là lý do. Dạo này công việc trong sở cũng khiến tôi suy nghĩ nhiều.
Hâm ly sữa nóng uống, rồi đi tiếp tục dỗ giấc ngủ thôi.
--- Cập nhật 2009-07-11 09:40:
09h00 sáng, mẫu thân gọi điện về để báo: ngày mai tam đệ sẽ mướn xe dọn đồ ở nhà bà xuống nhà tôi. Thì ra mấy hôm nay bà đi làm ở Ottawa Oshawa.
Tuần lễ vừa qua tôi dành ít nhiều thời gian cho mẫu thân, phụ bà thu dọn nhà cửa sau khi tam đệ tôi nó đã dọn ra xong, chở bà đi ăn tối, đi đây đó chơi, và thả ý mời bà dọn về chỗ tôi ở, dù nhà tôi có hơi chật hẹp so với nhà của hai thằng em tôi.
Qua những sinh hoạt này, tôi đi đến hai xúc cảm mâu thuẫn.
Thứ nhất, Mẹ tôi làm tôi nhớ đến Đức Mẹ Maria lúc Bà đi dự tiệc cưới ở Canaan cùng với Chúa Giêsu. Thay vì nói "Con à, hãy cho họ thêm rượu", thì bà nói "Con à, người ta đã hết rượu rồi".
Thứ hai, tôi cảm giác những lời mà mẫu thân tôi thuật lại về những gì mấy anh em tôi nói, với bà, về nhau, dễ gây sứt mẻ tình anh em. Nhưng, cũng một ý đó, khi mấy anh em tôi trực tiếp nói cho nhau, thì nó chẳng có gì là nghiêm trọng, to tát cả.
Chiều Thứ Sáu, tan sở xong, tôi đảo ra xem hội Xường Nướng (RibFest) ở Centennial Park bên Etobicoke. Chán!
Sáng Thứ Bảy, gọi mẫu thân rủ bà đi ăn sáng. Hôm nay tam đệ nó dọn nhà ra ở riêng. Cả đám bạn bè nó đến phụ dọn, rủ nhau đi ăn sáng bỏ bà ở nhà một mình. Bà than, "thôi coi như mất một thằng con". Tôi nửa đùa, "Lúc trước Mẹ đã mất một thằng con [tôi ám chỉ tôi] rồi nay lại mất một thằng con nữa à?" Bà không nói gì. Ăn sáng/trưa xong, định đưa bà đi hái dâu bên ngoài ngọai ô của Markham, vào tới nông trại Whittamore's Farm, thấy trời nắng quá, đâm ra chán, bèn quay về. Trên đường về ghé Pacific Mall mua 3 hộp dâu ($3). Chạy thẳng về nhà mẫu thân tôi, nhào lên ghế sofa ngủ một giấc. Đến tối dậy gọi phụ thân, rủ ông đi ăn tối cùng. Kéo ra Phở Asia trên đường Wilson (phía đông của Keele), gọi phần cơm gia đình canh chua cá kho tộ, ăn thấy ngon miệng. Người nhà tôi bảo do họ bỏ bột ngọt nhiều. Chắc là vậy.
Sáng Chúa Nhật. Nghe thiên hạ bàn tám ầm ĩ về cuộc diễu hành Gay Pride Parade sẽ bắt đầu 14h00 chiều nay. Nghe nói có cả triệu người khách đổ xô đến Toronto để tham dự lễ hội này. Mình có nên đi coi cho biết không ta. Tôi không kỳ thị với những người gay. Tôi tôn trọng khuynh hướng của họ. Nhưng tôi không tán đồng quan điểm của họ. Vẫn cảm giác có chút gì đó không bình thường.
Năm nay, lần đầu tiên đứa cháu đích tôn đít vại này chứng tỏ rằng hắn xứng đáng bị truất phế: hắn đã quên ngày giỗ Bà Nội hắn (1/5 AL). Bây giờ đi đọc kinh cầu nguyện cho bà đây.
Trưa nay tản bộ qua Sherway Gardens mua ly cà phê và đi khám mắt, gợi nhớ vì sao mùa hè là mùa tôi thích nhất.
Hôm qua (Chúa Nhật), Bắc Mỹ chính thức bước vào mùa hạ, và cũng là ngày Từ Phụ. Gia đình tôi dẫn nhau đi ăn Bò Bảy Món (phụ thân tôi đề nghị). Nhị đệ tôi nó lên từ hôm Thứ Bảy, để mừng mẫu thân tôi trở về.
Tối Thứ Bảy mấy anh em tụ lại tại nhà Mẹ tôi, nấu vài món lai rai tới 1h00 sáng thì kéo về nhà tôi ngủ.
Sáng Chúa Nhật, đi ăn sáng/trưa với phụ thân xong, trên đường về, cả đám cùng ghé qua khu đường College xem hội Taste of Little Italy, ăn được mấy cây kem sữa, xong thì về. Đến chiều lôi lò barbie ra nướng thịt, làm thêm một chầu nữa tới tối mới vãn tuồng. Lúc trước tôi đỗ thừa rằng do nhị đệ tôi nó có lò xịn hơn nên nướng thịt ngon hơn; lần này nó đích thân chứng minh là tại người nướng chứ không phải tại lò nướng.
Ngày về trong vé máy bay là 18/6 lúc [05h45] sáng sẽ đến Toronto , nhằm ngày thứ năm , giờ đó nếu mọi người bận rộn để đi làm thì Mẹ sẽ đi Taxi về , không sao đâu.
Hôm qua, Thứ Năm, tôi và tam đệ chạy ra phi trường Pearson--lúc tôi đến hồi 6h15 thì nó đã có mặt ở đấy. Xem màn hình đăng tin tức các chuyến bay thì thấy máy bay của bà đã đáp đúng giờ. Hai anh em đứng/ngồi, đợi tới 09h00 không thấy bà ra, bèn đánh điện về VN cho Cậu Bảy tôi, mới biết bà mới vừa lên phi cơ hồi 18h00, tức là mới vừa ba tiếng đồng hồ rồi. Nghĩa là, vẫn số chuyến bay đó, nhưng mà là chuyến bay cho ngày Thứ Sáu, không phải Thứ Năm. Hai anh em bèn về không.
Sự việc trên đây gợi nhắc tôi một điều: đọc văn viết nếu chỉ hiểu theo nghĩa đen, không tìm hiểu thêm "nghĩa xen kẽ", thì dễ chết người.
Sáng nay hai anh em tôi lại đánh một chuyến nữa ra sân bay. 06h39 máy bay đáp. Khoảng 08h00 thì bà ra tới bên ngoài. Thấy tôi, bà vẫy tay với vẽ mệt nhọc. Tôi cười ra miệng, thấy bà đi mấy tháng về, trông có vẽ trẻ ra và thêm da thêm thịt. Hai anh em trả tiền cho mấy anh "khuân vác" xong ($18 cước phí + $20 típ theo "yêu cầu"), phụ bà đẫy các kiện hàng, đem ra xe của tam đệ (xe nó lớn, rộng chỗ hơn xe tôi), hộ tống về nhà mẫu thân, phụ đem đồ vào nhà. Xong, ba mẹ con chở nhau đi ăn sáng. Lúc về tôi nhắc bà cứ để đồ đạc đó khoan mở ra, ngủ một giấc cho khỏe đã. Xong thì tôi chạy đi làm.
Sáng nay vừa thức dậy thì thấy tin khẩn của biểu muội và cả ngũ cô: Thất thẩm "đã mất vào sáng 16/6 vì đột quỵ do bệnh tim". Lật đật gọi ngay về Gò Công hỏi thăm thất thúc và để chia buồn, được biết thím bị trở chứng hôm Thứ Bảy, được đưa vào bệnh viện mấy hôm thì mất. Thật bất ngờ! Hồi năm 2005 khi tôi về thăm quê, gặp mặt thím lần đầu, nhận thấy thím là người nhiều cảm tình, rất dễ mến. Cuộc đời mong manh thật! Nay còn hơi thở đó; mai sẽ ra sao, thế nhân nào ai biết được.
Tội nghiệp cho cu Lợi, và bé Tâm (hình bên dưới), từ nay sẽ thiếu Mẹ:
(Hình chụp năm 2005, lúc mấy anh em cùng đi tảo mộ Ông Nội tôi)
Recent Comments