Hôm qua, đọc đi đọc lại Kinh Ăn Năn Tội trong lúc cầu nguyện trước thánh lễ, lần đầu tiên trong đời, tôi chợt lưu ý đến câu này, tạo nên chút nhiễu loạn trong lòng: "Chúa đã dựng nên con, và cho Con Chúa ra đời chịu nạn chịu chết vì con".
Phải hiểu thế nào nhỉ? Rằng Chúa Cha là Đấng đã dựng nên tôi sao, trong khi Thánh Kinh (Gioan 1:3) lại có chép rằng chính Ngôi Lời mới là Đấng tác tạo nên muôn vật hữu hình và vô hình.
À, tôi hiểu rồi. Có thể nào hiểu theo bối cảnh của công nghệ xây dựng địa ốc, cũng như công nghệ phát triển phần mềm máy vi tính? Có lẽ Chúa Cha là thiết kế gia (chief architect), trong khi Chúa Con là vị kỹ sư (engineer) thi hành theo kế hoạch dự án. Và như thế, câu kinh "Chúa đã dựng nên con" không phải là phủ nhận công việc tác tạo của Ngôi Lời, mà là xác nhận sự tiên khởi của việc tác tạo ấy, phát xuất từ vị Kiến Trúc Sư của Sự Sống là Chúa Cha, cùng hành động tác tạo của Chúa Con, hiệp thông với phép lực của Chúa Thánh Thần, là "công cụ" ban sự sống.
Thế là đã bớt nhiễu loạn phần nào. Tuy nhiên, đọc phiên bản Anh ngữ--Act of Contrition--không thấy có câu nào tương ứng với câu "Chúa đã dựng nên con, và cho Con Chúa ra đời chịu nạn chịu chết vì con" trong bản kinh Việt ngữ cả:
O my God, I am heartily sorry for having offended You and I detest all my sins, because I dread the loss of heaven and the pains of hell, but most of all because they offend You, my God, who are all good and deserving of all my love. I firmly resolve, with the help of Your grace, to confess my sins, to do penance and to amend my life. Amen.
(Lạy Chúa con! Con ăn năn vô cùng vì đã xúc phạm đến Chúa, cùng chê ghét mọi tội con. Vì con khiếp sợ sự đớn đau nơi hỏa ngục, và sợ mất sự sống đời đời trên thiên đàng, nhưng trên hết là vì con đã cả lòng phản nghịch lỗi nghĩa cùng Chúa, là Đấng trọn tốt trọn lành vô cùng, thật xứng đáng để cho con kính mến. Nên con dốc lòng chừa cải, và nhờ ơn Chúa, thì con sẽ sốt sắng tuyên xưng tội lỗi mình đã phạm, cùng làm việc đền tội, hầu cải thiện cuộc đời con. Amen.)
Halloween năm nay nhầm ngày Thứ Bảy, cho nên tôi được dịp ở nhà phát bánh kẹo cho mấy đứa trẻ hàng xóm. Trời có gió mạnh, nên khá lạnh. Thế mà lũ trẻ vẫn kéo nhau đi "trick or treat" đông như giặc. 18h30 là chúng đã bắt đầu bấm chuông nhà. Hai mươi mấy đồng bánh kẹo mua từ Wall-Mạt cầm cự được gần một tiếng đồng hồ thì hết sạch.
Tam muội nó gọi đến hỏi thăm, bảo rằng nó đang chuẩn bị đi halloween party. Hmmm...từ đó tới giờ tôi chưa từng đi dự tiệc halloween.
Mấy hôm trước cu J gửi email "mời" Bác Hai lên Guelph đi "trick or treat" với hai anh em nó, mà tôi chưa hồi âm. Hôm nay thấy trời lạnh quá cho nên tôi "khước từ".
Năm ngoái trời ấm, nên phát sạch thùng bánh kẹo ở nhà, tôi khóa cửa, ra ngoài dạo xóm để chiêm ngưỡng quang cảnh "trick-or-treating". Tôi từ đó tới giờ chưa từng đi trick-or-treating. Thấy khá vui nhộn. Đi ngang một nhà, thấy có đề bản: "No treat or treating. We don't believe in Halloween." Hmm...chắc nhà này theo đạo gì đây. Tôi coi halloween như là một cơ hội để phát lộc vui cho chính bản thân tôi. Khi lũ "ma quỷ" tới trước cửa nhà tôi với câu chào "Trick or treat!", tôi thèm lắm muốn trả lời với câu "God bless you, you little devils!", nhưng kềm lòng với câu "happy halloween!"
Một câu hỏi thoáng lên: anh không sợ bị ma quỷ "cám dỗ" lôi kéo anh theo tà ma sao? Đối với một người công giáo, nếu tin rằng ma quỷ có đủ sức mạnh để lôi kéo ta theo tà đạo, thì chẳng khác nào ta tin rằng Chúa Thánh Thần đang ngự trong ta không mạnh bằng tà ma: "anh em lại chẳng biết rằng thân xác của anh em là Đền Thờ của Thánh Thần đó hay sao?" (1Cor 6:19)
Nhiều người công giáo muốn "tẩy chay" ngày ma quái này. Nhưng thật ra, người ta nên lợi dụng ngày ma quái này để "cảm hóa" những linh hồn ma quái thành những linh hồn hoàn thiện.
Dĩ nhiên, tôi không phải là phát ngôn viên chính thức của Giáo Hội Công Giáo.
Từ hôm viết bài này cho tới nay, tôi băn khoăn nhiều về đề tài và giải pháp. Mấy hôm nay, dường như có hé lên chút tia sáng. Nghĩ lại, trong quá khứ, tia sáng ấy đã vài lần đến với tôi. Đấy là: tôi phải tự hạ nhục mình, mà không chút do dự. Gợi nhớ câu nói của một Phật gia nào đó tôi đã đọc/nghe được mấy tuần trước, nhưng giờ không còn nhớ rõ quí danh, tôi đỗi chủ đề "nhận thức về con sông" thành "sự ức hiếp/sỉ nhục", dựa trên gương của Chúa Giêsu:
Lâu lắm rồi, tôi từng bị người đời ăn hiếp, và tôi phẫn uất. Và tôi tìm cách làm sao đễ khỏi bị người đời ăn hiếp. Và giờ đây, sau bao nhiêu năm, tôi đã tìm ra "cách": hãy cứ để người đời ăn hiếp.
Hình như đại ý của đoạn văn gốc là như thế này:
Years ago, when I first began to practice meditation, a river was as river. And, as I meditated, the river stopped being a river. And now, after many years of meditation, I see a river as a river.
Tự hạ nhục mình. Có lẽ đây cũng là cách để khắc phục tội tổ tông.
I've always enjoyed listening to CBC Tapestry and this afternoon's broadcast of the interview with Richard Dawkins is no exception.
Professor Dawkins said in the interview:
There is no compassion in nature and it can be extremely cruel.
Yes, of course. Survival of the fittest. And yet, throughout human history, there have been countless examples of mankind's compassion for one another, and compassion has survived all this time. So either the notion of "survival of the fittest" is wrong, or compassion is not a sign of weakness.
On his comments about the giraffe's vagus nerve disproving the theory of intelligent design, for which I found The Telegraph's article describing the experiment here, I wonder if anyone has ever attempted an operation to reconnect the giraffe's vagus nerve directly, bypassing the lengthy path down the long neck, down to the heart and up. I don't know anything about biology, but from my experience as a computer software designer, when smart developers try to reinvent what they consider to be a "bad design", it quite often leads to disastrous consequences.
Towards the end, he said:
(43:00) I don't think that there is a god of any kind, but if I were looking for any kind of god, it would be something far beyond the reach of the human imagination.
Spot on, Professor Dawkins! Thus enters revelation. I think Richard Dawkins' interactions with the Church of England might have done him some good.
Yes, belief in God has given birth to some "bad apples" throughout human history. But that's no reason to reject God. Richard Dawkins may feel satisfying in his knowledge of evolution and natural selection (without God's causal influence), but personally I can't find much satisfaction in the belief that I am merely a fluke of nature and my existence is ultimately meaningless beyond this life time.
On the other hand, I find somewhat of an endearing quality in these atheists, in that if by mere chance they manage to do some good--that is, a good that is pleasing to God--it's not for fear of the afterlife that they do it. "Because whoever wants to save his life will lose it, but whoever loses his life for my sake will save it. (Luke 9:24)" It is better for one to reject God in the open, and in his heart does the will of God, than to say that one believes in God and yet does not keep His commandments. Perhaps in a sense, Richard Dawkins is a better servant of God than me, and for that reason I will continue to watch "fleas" like him with interest. Yes, Professor Dawkins calls the others "fleas" for capitalizing on his work, but I see him as also fitting into this category of "fleas" for capitalizing on God.
"Jesus Christ also lived previous lives," he said. "So, you see, he reached a high state, either as a Bodhisattva, or an enlightened person, through Buddhist practice or something like that. Then, at a certain period, certain era, he appeared as a new master, and then because of circumstances, he taught certain views different from Buddhism, but he also taught the same religious values as I mentioned earlier: Be patient, tolerant, compassionate. This is, you see, the real message in order to become a better human being." He said that there was absolutely no lying involved since Jesus' motivation was to help people.
Hmm...chắc tôi nên mua luôn quyển The Good Heart khi đặt mua quyển sách của thầy Thích Nhất Hạnh.
Chắc ngày nào các tôn giáo dung hòa được với nhau, biến thành một tôn giáo duy nhất--thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn--ngày đó sẽ là ngày tận thế.
Sáng nay hệ thống mạng của công ty bị trục trặc--không đăng nhập vào được. Lại nhằm lúc tôi có dự án phải giao khách hàng vào chiều nay, nên buộc phải xách xe chạy vào cty để điều tra. Làm việc với anh quản lý IT qua điện thoại được một hồi vẫn không có kết quả, anh ta phải vào xem thôi.
Mấy hôm trước tôi nghe được bài hát You Raise Me Up của nhóm Westlife, thấy hay quá, định thâu lại. Đã tải về phiên bản "dùng thử" (trial version) của Sony Vegas Movie Studio rồi. Nay đang trong tình trạng "sitting duck", công việc chẳng làm gì được nữa, bèn vỡ ra thâu thử, tốn khoảng 30' thì thời.
Trưa nay nhị đệ tôi nó lên Toronto có chút chuyện, sẵn ghé nhà tôi chơi. Chiều có phụ thân tôi tới. Nấu nồi lẩu vịt nấu chao cả nhà cùng ăn. Sinh hoạt có vẻ như thường lệ. Nhưng tôi cảm giác rằng không khí gia đình dường như đã mất đi cái gì đó, khiến lòng nằng nặng. Chẳng lẽ tôi hễ có cha thì thiếu mẹ, và có mẹ thì lại phải thiếu cha?
Ngày nay, nhiều trí thức rất giỏi nằm ngay ở trong nước. Để họ “từ chức” nghĩa là mất “nội lực”, và vì thế khó mong “ngoại lực” quay về, dù có trải thảm đỏ.
...
Người ta bảo, tiếng quát của kẻ thất phu không đáng sợ, đáng sợ hơn là sự im lặng của những nhà hiền triết.
Câu cuối nghe tương tự như câu:
All that is necessary for evil to triumph is for good men to do nothing.
Không đùa (Biết qua @timbray): Theo cuộc thăm dò của Westin Hotels, khi được hỏi "muốn chọn XXX hay Zzz", đa số người Canada chọn XXX. Từ đó chỉ có thể kết luận: người Canada đang thiếu chất XXX một cách trầm trọng.
Đọc mấy lời bình thấy cực tếu. Ví dụ:
When you live in Canadia, as I do, and you have six months of darkness and terrible cold, plus all the igloo-living and seal-liver you can handle, of course you want to have great sex as soon as you hit clean sheets, fluffy towels and a real bathtub. Plus, have you ever had sex with frozen condoms? So, nothing at all peculiar that us Canuckers, when placed in a hotel room, would go for the horizontal rhumba over the Zzzzs.
Phản ảnh ấn tượng sai lệch của thế giới (hay chỉ là của người Mỹ?), rằng người Canada sống 6 tháng thiếu ánh nắng mặt trời, và ở trong lều tuyết như người thổ dân Eskimo.
Hôm kia 05/08/2009, vừa nghe về tác giả Corinne Maier trên chương trình Q. Cô này chủ trương: không có con sẽ giúp ích hơn cho nhân loại.
Mấy bác phân tích gia về tâm lý này rõ là kỳ quặc.
Tôi thấy câu tóm tắt của bác David Eddie, về sự ảnh hưởng của con cái đ/v bậc làm cha mẹ, thật là tuyệt:
Kids disassemble your personality, like a mechanic disassemble your car, but then they leave all the pieces on the floor, and you have to put yourself back together again. But then what you do, is that you leave out all the extraneous bits and all those frills and furbelows, and you create a very practical A-to-B device like a Jeep or a Dune Buggy, you know, and leave all the other parts on the floor.
Tức là: con cái giúp ta trở thành một con người hoàn thiện hơn.
Tôi nghĩ nhiều bậc cha mẹ không biết "put [themselves] together again", và họ trút hết mọi lỗi lầm trên đầu con cái của họ.
Thêm điểm nữa của bác Eddie mà tôi thấy cũng rất có lý: nhiều người--có thể Corinne Maier là một trong số đó--khi dấn thân vào đường làm cha mẹ, đã hy sinh cho con cái quá khả năng của họ, và sau đó đi đến hậu quả như cô Maier đã kết luận.
Tôi đang đọc quyển hồi ký Đất Nước Tôi của nguyên cố Thủ Tướng VNCH Nguyễn Bá Cẩn, đang đọc tới chương 3 4, lúc ông đang thuyết phục viên Bí Thư Huyện Ủy Huyện Cái Bè về đầu quân với phe Cộng Hòa, nhận thấy ông dùng chiêu này hơi nhiều.
Chưa đọc hết quyển sách nên chưa biết bác Cẩn sau này có nhận thấy mối nguy hại trong chiêu bài này không? Việt Cộng họ có thể tương kế tựu kế, giả đò tuân phục để trà trộn vào hàng ngũ của mình làm nội gian. Thực tế cho thấy, đấy là điều họ đã làm và đã rất thành công. Phát biểu của Tiến Sĩ Stephen Morris trong hội nghị mang tên Hiệp Định Paris: 25 Năm Sau (The Paris Agreement on Vietnam: Twenty-Five Years Later) [pdf] đã nói lên điều này:
...we suffered an enormous failure of intelligence in Vietnam. That we never had the level of penetration of the other side and knowledge of the other side that they had of us. As you know, the North Vietnamese had penetrated the highest levels of the South Vietnamese government and military. There was nothing comparable to that.
Firefox 3 decided to stop working on me. Process shows in taskmanager but no GUI. Decided to give IE8 a try.
about one day ago from TwitterFox
Giờ đọc lại, xuất hồn tự mắng: "Thằng này ba xạo! Rõ ràng là đang xài Firefox rành rành (bởi do TwitterFox) mà bảo Firefox hư!" (1).
Lần nữa tạo cảm giác liên tưởng đến việc đọc Thánh Kinh: những gì người ta từng cho là mâu thuẫn, phi lý, có thể thật sự không phi lý cho lắm, nhưng rất có thể là vì bởi thiếu phối cảnh, và chưa đủ linh cảm--hay nói nôm na là "chưa có lòng".
Trong phối cảnh của tôi, tôi dùng hai máy: máy ở nhà bị hư Firefox, nhưng máy công ty vẫn còn dùng được (2). Nếu người đọc linh cảm rằng tôi vốn là thằng ba xạo, thì sẽ đưa ra kết luận (1), còn nếu linh cảm rằng tôi ít khi nói xạo, thì có thể sẽ đi đến kết luận (2).
Tương tự, nếu người ta cho rằng "ông Trời là đấng trọn tốt, trọn lành, và công bằng vô cùng", thì sẽ đi đến tác động này; còn nếu cho rằng "ông Trời không có mắt", thì sẽ dẫn đến những tác động khác.
Hmmm...Viết xong bài này, tôi đang "linh cảm" rằng...tôi sai ở điểm nào đó.
and again he posed this challenge: "Tell me of a moral statement that can be made or a moral action undertaken by a believer that could not have been made or performed by a non-believer." Mister Hitchens' contention, of course, is that you don't need God to be able to determine what's right and wrong.
Arguably, the challenge is no more sensical than if he were to ask us to show him a jagged line and try to convince him that it is not jagged at all but is in fact a very smooth line. That is to say, it is non-sensical until you enlarge your perspective. I'm thinking of fractals.
On the one hand, the answer is incredibly simple, if you're a believer: the ultimate moral action that you could undertake is to worship God, because He is the source of all morality. But, on the other hand, if you're are a non-believer, you and I will probably have very different opinions as to what's moral and what's not. So the challenge is doomed to begin with. Sometimes the two sets of opinions do overlap, however. I'm trying to allude to a fact that it was the influence of Christianity that lead to the abolition of the practice of cannibalism in Fiji in the nineteenth century. I'm not entirely sure whether this fact says more about Christianity versus other pagan beliefs rather than believers versus non-believers, but nevertheless it's interesting to note.
Looking at Hitchen's challenge from a different perspective, consider the Penrose stairs, which seems like a geometrical contradiction in nature: it's forever going up or forever going down depending on which direction you start walking.
If you're mathematically inclined, you've probably already realized where I'm going with this.
You don't need God to determine what's right and wrong?
Imagine, if you will, that your universe is restricted to only 2 dimensions, and you encounter Penrose's stairs. And you say: "hmm, it looks like a loop. I'll take a stroll around this loop and get some exercise." Your neighbour tries to warn you, saying "Don't do it, for if you do it, you will surely die." But you say, "Ahh, that's rubbish. I'll prove to you that I won't die." And you walk, and when you take that extra step at one of those corners, you fall off the edge of your universe and die. And as you're falling, you discover that, although your neighbour may not have fully understood what he was saying, what he said was true.
I believe that any attempt to convince militant non-believers, like Christopher Hitchens, to believe will result in utter failure, unless a miracle happens. These people are talking from a completely different, and often contradictory, rule book. There are some truths that you know through your senses. Other truths, you know through reasoning and experimentation. Yet another class of truths, you may only know through revelation. Some day, science may probably prove all of the revealed truths of religion, but--considering the immensity of the universe--likely not in yours or my life time. So in the mean time, what are we believers to do? We continue to believe, and we use people like Christopher Hitchens, Richard Dawkins, and Sam Harris, as motivation to test, check, and understand more about our beliefs.
Yes, as rude and obnoxious as they are, in the end--and by this, I don't mean to sound arrogant in any way, shape or form, because I'm fairly certain they are a lot smarter than me--they probably do serve a useful purpose, for themselves and for society.
Angels & Demons (Thiên Thần và Quỷ Sứ) là tập trước (prequel) của Mật Mã Da Vinci. Trong tập truyện giả tưởng này, giáo sư Robert Langdon giúp cứu nguy giáo hội La Mã khỏi đợt trả thù của mật hội Illuminati (Những Kẻ Giác Ngộ).
Bây giờ thì tôi tin hơn bao giờ hết, những cuộc "công kích" của những người chống đối giáo hội Công Giáo, thật sự giúp ích cho người công giáo tìm hiểu nhiều hơn về đạo mình, và từ đó khiến họ vững lòng tin hơn, thay vì khiến họ bỏ đạo.
Nhắc đến nhóm Illuminati, chợt nhớ tới bộ phim truyền hình 24, Tập 7, đang được chiếu mỗi tối Thứ Hai, vẫn chưa ngã ngũ, thấy vừa mới xuất hiện một nhóm 12, rất bí ẩn. Không biết nhóm này có liên quan gì đến hội Illuminati không ta.
Recent Comments