CDK Gần đây, tôi thường nghe nhiều người hay trích câu thơ của Hồ Dzếnh, được nhắc đến qua nhiều bài hát:
Tình chỉ đẹp khi tình dang dở.
Đời mất vui khi đã vẹn câu thề.
Hmm...Có lẽ câu này áp dụng đúng cho hoàn cảnh riêng của nhà thơ, nhưng khi ta khái quát, dùng nó như một cái cớ để biện minh cho sự đỗ vỡ của mình, thì trực giác cho tôi thấy lối tư duy bi đát này có cái gì đó rất là ... sai, mà mình tuy già thì có già, nhưng chưa đủ "nội công" để nắm chắc được là sai chỗ nào. "Tình (yêu)" là cái quái gì, mà chỉ đẹp khi còn dang dở! Phải chăng đó thật sự không phải là "tình" mà chỉ là sự "đam mê" nhất thời?
Trên đời có nhiều chuyện tình kết liễu thật đáng buồn, nhưng trong khi đó cũng có không ít cuộc tình rất đẹp đã đi đến kết cuộc thật là hạnh phúc, làm gương lưu truyền lại cho con cháu đời sau tán thán.
Cách đây mấy năm (2002), báo chí Toronto có nói về một cặp tình nhân, Lewis (101) và Aurilia Friedlichs (94 tuổi), đã
kỷ niệm 75 năm thành hôn của họ. Khi được hỏi có bí quyết gì cho đời sống hôn nhân hạnh phúc lâu dài, họ trả lời:
- ân cần,
- nhân nhượng--biết khi nào nói "được" trong khi mình rất muốn nói "không", và đừng do dự,
- độ lượng, và
- quan trọng nhất là: giữ quan hệ tốt với ông cụ ở trên lầu (ý nói Ông Trời).
Phải chăng những cặp tình đi đến chuyện "mất vui" kia đã vấp phải 4 điều rất đơn giản này.
Recent Comments